Chương 4666

Một nguyên lão nói tiếp: “Ngô Bình, đạo sư cấp bậc khác nhau, độ khó và phương thức kiểm tra cũng có điểm khác, anh có thể dựa theo tình hình của bản thân mà tiến hành một kiểm tra đạo sư cấp bậc nào đó. Nếu thông qua bài kiểm tra, anh sẽ trực tiếp giành được danh hiệu đạo sư tương ứng”.

Ngô Bình: “Đạo sư cấp sao, cao nhất có thể là mấy sao?”

Nguyên lão và viện trưởng nhìn nhau, nói: “Nơi này, cao nhất có thể kiểm tra đạo sư bảy sao, hiện nay tại bổn viện mức cao nhất là đạo sư năm sao, cũng chính là bản thân viện trưởng”.

Viện trưởng: “Thật ra trình độ của tôi vẫn chưa đạt đến năm sao. Năm sao này, anh có thể xem như danh hiệu danh dự”.

Ngô Bình: “Vậy thì kiểm tra đạo sư bảy sao đi”.

Mọi người rất kinh ngạc, dù sao đạo sư năm sau cũng là cấp bậc rất khó đạt được, mà anh lại chọn bảy sao! Phải biết rằng độ khó của đạo sư bảy sao so với đạo sư năm sao khó hơn ít nhất mười lần, từ khi bốn học viện thành lập đến nay, chưa có ai đạt được cả!

Viện trưởng: “Ngô Bình, anh chắc chắn phải tiến hành kiểm tra đạo sư bảy sao sao? Anh phải hiểu rõ, nếu kiểm tra thất bại, phải một nghìn năm sau anh mới có thể tiến hành kiểm tra lần thứ hai”.

Ngô Bình: “Tôi hiểu rõ”.

Viện trưởng nhìn anh chằm chằm, rồi nói: “Được, bài kiểm tra đạo sư bảy sao bắt đầu. Ngô Bình, anh có thể đi vào rồi”.

Ngô Bình vừa bước chân đi tới thì lập tức biết mình đã tiến vào ảo cảnh., trước mặt anh là một thế giới ảo không rõ hư thực. Cách đó không xa, có một trường học.

Lúc này, trong tai vang lên âm thanh.

“Ngô Bình, học sinh của anh đều ở trước mặt, đi dạy tri thức cho bọn họ, dạy dỗ họ thành nhân tài!”. Âm thanh đó nói.

Ngô Bình đi vào trường, đến một phòng học thì thấy một nhóm học sinh tính cách khác nhau, có người vụng về lóng ngóng, có người điên điên khùng khùng, có người trầm tư trong thế giới nội tâm, không giao lưu với mọi người.

Cả lớp tổng cộng hai mươi lăm học sinh, không có ai là bình thường. Những học sinh này, bình thường giao tiếp với bọn họ rất khó, càng đừng nói đến việc dạy kiến thức và tu hành cho bọn họ.

Âm thanh kia nói: “Bồi dưỡng hai mươi lăm học sinh này thành tài, mới có thể thông qua bài kiểm tra”.

Ngô Bình không ngờ, bài kiểm tra đạo sư bảy sao lại khó như vậy, anh từng chống lại biết bao nguy hiểm, chưa từng sợ hãi, nhưng dạy một nhóm học sinh như thế này thật sự cũng rất khó khăn.

Suy nghĩ một lúc, anh khẽ cười, nói: “Các em học sinh, tôi là thầy của các em, tôi tên Ngô Bình…”

“Vù…”

Anh vừa nói mấy câu, trong hai mươi lăm người, có mười hai người bắt đầu ngủ, có một tên ngốc còn đi vệ sinh trước mặt mọi người, một tên điên khác thì vừa nhảy vừa hát.

Ngô Bình cũng không tức giận, dạy người thì không phân biệt đối xử, anh có lòng dạy dỗ thế nhân, đương nhiên cũng không sợ phải dạy một nhóm học sinh dị thường như vậy.

Bên ngoài đại điện kiểm tra, viện trưởng nói: “Vốn dĩ hy vọng anh ta sẽ tiến hành kiểm tra đạo sư năm sao, không ngờ, anh ta trực tiếp chọn đạo sư bảy sao. Kiểm tra đạo sư bảy sao quá khó, không biết anh ta có thể thành công hay không”.

Một nguyên lão nói: “Nếu anh ta đã chọn thì chứng tỏ anh ta có tự tin, chúng ta cứ đợi tin tức của anh ta vậy”.

Một đạo sư cấp hai nói: “Học viện truyền kỳ đang từng bước tiến bộ, cho dù Ngô Bình không đạt bài kiểm tra, thì vẫn nên để anh ta dẫn dắt một nhóm học sinh”.

Mấy người đang thảo luận với nhau, trước sau chưa đến năm phút, cửa đã mở ra, Ngô Bình bước ra. Đồng thời, tiếng chuông vang lên trong điện, sau đó một huy hiệu đạo sư bảy sao bay ra, rơi vào tay Ngô Bình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện