Chương 4655
Đệ tử cấp sao, từ một sao đến năm sao, vượt qua năm sao mới là đệ tử tinh anh. Đệ tử cấp sao của Doanh Tông có hơn một vạn người, trong đó một sao, hai sao là nhiều nhất, đệ tử năm sao thì đã là rất hiếm có. Số lượng đệ tử tinh anh lại càng ít hơn, cả tông chỉ có hai mươi người, hơn nữa mỗi năm khi có một đệ tử tinh anh xuất hiện thì sẽ có một đệ tử tinh anh ban đầu mất tư cách tinh anh.
Ngô Bình nhắm vào Doanh Tông, chính là nhìn trúng mấy trăm đệ tử này!
Anh vừa đến Doanh Tông, đã có một bóng người lướt đến ngăn cản anh, không cho anh vào cổng tông. Người đến tu vi không thấp, cũng là một Đại Đạo Quân, nhưng trên người có kiếm khí nặng nề, trông có vẻ là kiếm tiên!
“Đoàn Thuần, muốn đi qua, anh phải đánh bại tôi mới được”. Người này nói, tuổi anh ta không quá lớn, gương mặt ốm gầy, ánh mắt bén như đao kiếm.
Ngô Bình: “Đồ Hồ Dã, anh là thá gì mà dám cản tôi?”
Trong ký ức có Đồ Hồ Dã, người này vốn là một đệ tử tinh anh, lúc trước vừa mới thăng cấp lên thượng trưởng lão.
Đồ Hồ Dã cười lạnh: “Đoàn Thuần, năm đó chúng ta cũng từng động thủ, chưa lần nào anh thắng cả, thế nào, làm Doanh Hoàng mấy năm, đã tự tin rồi sao?”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Bây giờ anh lui xuống, sẽ tránh được con đường chết!”
Đồ Hồ Dã hừ mạnh: “Ra tay mới biết được!”
Sau lưng anh ta đột nhiên xuất hiện tám thanh kiếm tiên, thân kiếm rung chuyển, chém về phía Ngô Bình.
Nhìn thấy tám luồng kiếm quang, Ngô Bình chỉ đơn giản đánh một quyền, một quyền vừa tung ra, không gian sôi sục, tám thanh kiếm tiên bỗng nhiên yên lặng dừng lại trên không, đồng thời, một quyền khác của anh lại đánh về phía Đồ Hồ Dã.
“Rầm!”
Âm thanh vang vọng, ngực Đồ Hồ Dã bị đánh lõm xuống, mắt trợn tròn.
“Rầm!”
Đồ Hồ Dã từ trên không rơi xuống, nặng nề rơi xuống đất, không thể động đậy.
Ngô Bình cũng không quan tâm đến anh ta, bay thẳng về phía đại điện lãnh đạo. Thế nhưng, anh bay được nửa đường thì lại có một vị trưởng lão ngăn anh lại, đối phương thấp giọng nói: “Đoàn Thuần, anh mau rút lui đi, nếu không đừng tránh trưởng lão này ra tay vô tình!”
Ngô Bình cách không đánh ra một chưởng, trưởng lão vừa định ngăn cản thì ấn chưởng của Ngô Bình đã biến mất. Giây tiếp theo, sau lưng anh ta đã bị trúng một chưởng, miệng phun ra máu. Sau đó Ngô Bình lại đánh thêm hai quyền, đánh bay trưởng lão cấp Đạo Tổ này rơi vào bụi rậm.
Sau đó, anh một bước đã đến đại điện lãnh đạo, cười nói: “Tông chủ, Đoàn Thuần muốn thách đấu với ông!”
Bốn vị lãnh đạo đều có mặt, bọn họ rất kinh ngạc, trưởng lão ra tay vừa nãy là Đạo Tổ mới thăng cấp, mà cũng không phải là đối thủ của anh!
Kỳ Thiên biết, bây giờ ông ta buộc phải nghênh chiến, nếu không sẽ bị người trong tông nghĩ mình khiếp sợ. Ông ta xuất hiện, bay vào không trung, ánh mắt nhìn Đoàn Thuần chằm chằm, bình tĩnh hỏi: “Đoàn Thuần, cậu có biết hậu quả nếu thách đấu thất bại không?”
Ngô Bình cười nói: “Tôi sẽ không thất bại. Đừng nói ông là Đạo Tổ, cho dù là Đạo Tôn, tôi cũng nắm chắc đánh bại được ông!”
Kỳ Thiên nhíu mày: “Vậy sao? Vậy tông chủ đây sẽ cho cậu nguyện ý, dùng cảnh giới Đạo Tôn nghênh chiến!”
Nói xong, khí tức ông ta đột nhiên trở nên mạnh hơn, tu vi tiến thẳng đến cảnh giới Đạo Tôn!
Ba vị lãnh đạo còn lại đều kinh ngạc, lãnh đạo Hạ nói: “Tông chủ, ông đã thăng cấp lên Đạo Tôn rồi?”
Kỳ Thiên lạnh nhạt nói: “Hóa thân của tôi vẫn luôn tu luyện ở bên ngoài, ba năm trước đã thăng cấp rồi”.