Chương 4648
Ngô Bình gật đầu: “Được, mọi người chuẩn bị chút đi rồi chờ người đến đón”.
Sau khi Ngô Bình nói vài lời bí mật với các cô gái, không lâu sau đã quay lại hoàng cung ở Doanh Châu. Lúc này anh đã biến thành dáng vẻ của Doanh Hoàng, còn có được tất cả ký ức của Doanh Hoàng, thế nên giọng nói và mọi cử chỉ của anh đều giống hệt với Doanh Hoàng.
Khi Ngô Bình đến hoàng cung, vừa đáp xuống đất, bên cạnh đã có bốn thị vệ xuất hiện. Tu vi của mấy thị vệ này rất cao, cung kinh nói: “Bệ hạ”.
Ngô Bình gật đầu, đang định quay đi thì một tiếng sấm bỗng vang lên trên bầu trời, sau đó anh cảm nhận được nguồn sức mạnh kỳ lạ bỗng xuất hiện trong người mình, sức mạnh vốn dĩ của anh bị áp chế, vài nguồn năng lượng không thuộc về anh lại lớn dần lên. Cùng lúc đó thân hình và diện mạo của anh cũng cố định, không thể khôi phục lại hình dáng ban đầu. Thậm chí những ký ức mà anh lấy của Doanh Hoàng cũng bắt đầu phản khách thành chủ, muốn chiếm lấy ý thức của anh.
Ngô Bình ngạc nhiên thốt lên: “Chuyện gì thế này!”
“Ầm!”
Bầu trời lại xuất hiện thêm một sấm sét, ý thức của anh trở nên mơ hồ, cũng may thực lực của anh khá mạnh nên rất nhanh đã tỉnh táo lại, nhưng ý thức của Doanh Hoàng lại bắt đầu ảnh hưởng đến anh, cảm xúc cũng bắt đầu ảnh hưởng đến Ngô Bình.
Ngô Bình nhanh chóng bình tĩnh lại, anh cảm nhận kỹ lại sức mạnh này thì nhận ra đó là một lời nguyền cực kỳ mạnh mẽ, lời nguyền này đáng lẽ là dùng cho Doanh Hoàng, nó là một lời nguyền bất tử. Doanh Hoàng bị hại, lời nguyền sẽ dùng ký ức của anh ta làm gốc để tái sinh ra một Doanh Hoàng mới. Vì Ngô Bình có được ký ức của Doanh Hoàng, đồng thời biến thành hình dạng của anh ta, dẫn đến lời nguyền này tác động trực tiếp đến anh.
Càng khiến anh ngạc nhiên hơn là lời này vẫn che lấp vận mệnh và số mệnh của anh bằng vận mệnh và số mệnh của Doanh Hoàng. Bây giờ anh gần như biến thành Doanh Hoàng hoàn toàn.
Cũng may là thực lực của Ngô Bình rất mạnh, lời nguyền không thể xóa đi ý chí của anh, hơn nữa không thể trấn áp được sức mạnh của anh.
Dù như thế, Ngô Bình vẫn cảm thấy đau đầu, vì sau khi biến thành Doanh Hoàng, thực lực của anh lại giảm đi rất nhiều, không thể làm được rất nhiều việc.
Anh quay lại tẩm cung của Doanh Hoàng, một cung nhân bưng một cái khay đi vào, trên đó có hai mươi bốn thẻ bài. Đây là lật thẻ bài trong hoàng cung, lật đến bài của ai thì tối nay sẽ đến chỗ của vị phi tần đó nghỉ ngơi.
Bây giờ Ngô Bình rất phiền não, làm gì có tâm trạng lật thẻ bài, anh xua tay: “Tối nay thôi đi vậy”.
Cung nhân vội nói: “Bệ hạ, Thái Hoàng nói người đã không chạm vào các nương nương một tháng rồi, cứ tiếp tục kéo dài thế nữa rất dễ làm họ chạnh lòng”.
Ngô Bình nhận ra ý chí của Doanh Hoàng bắt đầu phát huy tác dụng, điều này ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của anh, tay anh bất giác lật một thẻ bài lên.
Cung nhân vui mừng nói: “Bệ hạ, là Mộc phi”.
Cứ thế Ngô Bình được cung nhân dẫn đến một cung viện khác, cung viện đã mở sẵn cửa, nền đất được lót thảm đỏ, có cả lồng đèn treo trước cửa.
Ngô Bình vừa bước vào, một người phụ nữ mặc đồ trong cung lộng lẫy bước đến nghênh đón, cô ta dịu dàng cúi chào Ngô Bình trước, sau đó khẽ nói: “Thần thiếp, cung nghênh Hoàng thượng”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng, theo ký ức của Doanh Hoàng, hắn chưa từng gặp người được gọi là Mộc phi này, một là anh ta không qua đêm trong cung nhiều, hai là phi tần trong cung quá nhiều, anh ta chưa từng chạm vào một nửa người trong số đó.
Có thể nhìn ra được tâm trạng của Mộc phi này rất vui mừng, cô ta vào cung đã ba năm, hôm nay là lần đầu tiên được lật thẻ bài.