Chương 4645

Ông lão vội vàng đứng về phía đối diện Ngô Bình, anh vung tay lên, sách Nữ Oa đã mở ra ở trên không, hơn 8000 con chữ đều chứa đầy sự ảo diệu như một cuốn thiên thư.

Các con chữ này thật ra rất khó nhận biết, may mà Ngô Bình đã tu luyện Thái Nhất Hoàng Cực Kinh và nhận được truyền thừa của nhân tổ Khoa Phụ, thêm truyền thừa của Tam Hoàng và thể chất Chân hoàng cùng sức mạnh nhân tổ. Tất cả mọi thứ tổng hợp lại đã khiến Ngô Bình vừa nhìn thấy sách Nữ Oa thì đã cảm thấy rất thân quen, khí tức của cuốn sách cũng sinh ra cộng hưởng với khí tức của anh.

Uỳnh!

Trời đất khẽ rung chuyển, tất cả con chữ trong sách Nữ Oa đều bay lên rồi tiến về phía Ngô Bình, sau đó thấm vào da và đầu của anh.

Trong đầu anh đã xuất hiện các thông tin. Nữ Oa là một cường giả siêu cấp được sinh ra vào thời đầu Hồng Hoang, tuy rất mạnh nhưng lại cô đơn, ngoài giết chóc và chiến đấu ra thì bà không có người thân hay bạn bè gì cả.

Vì vậy, khi kỷ nguyên này mở ra, bà đã dùng máu, thần hồn vô thượng của chính mình, cùng sức mạnh lớn nhất của các sinh linh mạnh nhất mà mình lấy được trong bảy vũ trụ, ngoài ra còn có thánh ý của trời đất và thiên tài địa bảo thi triển bí thuật vô thượng để tạo ra những con người đầu tiên, những người này được gọi là sơ tổ, số lượng khoảng hơn nghìn.

Nội dung chính trong sách có nhắc đến Thái Nhất Chân Hoàng Kinh, nói rằng nếu tu luyện nó thì sẽ khiến Chân Nhân thái cổ sau này khôi phục lại trạng thái của sơ tổ thời xưa.

Song, điều phi thường nhất là cách mở sức mạnh của các sinh linh mạnh nhất trong bảy vũ trụ, đến sơ tổ cũng không thi triển được bảy loại sức mạnh này, cần phải có một cách đặc biệt mới làm được.

Ngô Bình cảm nhận hết con chữ trong sách Nữ Oa xong thì vung tay lên, cuốn sách rơi xuống.

Ông lão ngẩn ra, không ngờ Ngô Bình đã hấp thu hết chữ trong sách.

Ngô Bình: “Tôi qua vòng này chưa?”

Ông lão lẩm bẩm: “Qua rồi, đương nhiên qua rồi”.

Ngô Bình gật đầu rồi ra ngoài nói với Hương Nguyên Thể: “Dẫn tôi đi gặp họ”.

Hương Nguyên Thể vẫn chưa biết có chuyện gì xả ra nên nhìn về phía ông lão, ông ấy nói: “Cậu ấy qua hết các vòng rồi”.

Hai người đi tới một ngọn núi, bên dưới núi có một hang động, từ đó đi sâu xuống thêm nữa thì Ngô Bình nhìn thấy hết mật thất này đến mật thất khác.

Trong mỗi mật thất đều có một tu sĩ bị thuỷ tinh phong ấn, tuổi tác của họ đều không lớn, chỉ khoảng mười mấy, hai mươi tuổi. Tấm bảng bên ngoài mật thất đã ghi rõ tình trạng của từng người, ví dụ như thời gian, lý do bị phong ấn cùng tư chất và cảnh giới.

Ngô Bình nhìn thì thấy có ít nhất vài trăm học trò ở đây nên nói với Hương Nguyên Thể: “Chuyển hết họ lên trên và tìm một nơi rộng rãi”.

Hương Nguyên Thể gật đầu: “Vâng”.

Ngô Bình về tiểu viện trò chuyện với Hoshi một lát, không lâu sau, Hương Nguyên Thể đã đưa người lên mặt đất và chuyển đến một quảng trường.

Thấy có nhiều đệ tử bị phong ấn như vậy, không ít giáo viên và học trò đều chạy tới xem.

“Chuyện gì thế nhỉ?”, có học trò ngạc nhiên hỏi: “Sao những người này lại bị phong ấn trong thuỷ tinh?”

“Anh không biết à? Họ đều từng là các học viên thiên tài, nhưng vì tu luyện có vấn đề, song học viện không nỡ vứt bỏ họ nên mới thống nhất với nhau là phong ấn họ dưới lòng đất”.

“Thế sao giờ lại lôi họ lên đây?”

“Nghe nói có một giáo viên thực tập sẽ cứu hơn 500 học viên này”.

“Một giáo viên thực tập mà làm được ư?”, các giáo viên và học trò đều có thái độ nghi ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện