Chương 4639
Tư Không Vũ: “Vâng”.
Tư Không Vũ ra về, Đường Băng Vân nói: “Không chỉ Tư Không Vũ, mà em cũng thấy hơi bực mình. Mình vốn là một nước mạnh mà giờ lại thành ra thế này, may mà anh có chỗ cho dân chúng ở, không thì hậu quả không biết sẽ thế nào”.
Ngô Bình: “Thời cơ chưa đến, đành để họ ôm bực trong người vậy”.
Ngô Bình ở lại nhà vài hôm để luyện đan rồi sai người mang đến Đan Hoàng Các. Ba ngayd sau, anh đã hoá thành một tu sĩ bình thường và xuất hiện ở Doanh Châu.
Doanh Châu được rất nhiều đảo bao quanh, diện tích của nơi này rất lớn, nó nằm ở phía bắc của biển đông. Do đại lục Hồng Hoang đã thống nhất nên diện tích của Doanh Châu càng lớn hơn, dạo này còn có thêm nhiều đảo nữa.
Ngô Bình vừa đặt chân đến một thành trì ở phía Tây Doanh Châu thì Hoshi đến tìm. Thì ra mấy tháng trước, Hanami Tsukihime đã sai cô ấy đến đây thăm dò tình hình và mua ít tài sản.
Ngô Bình: “Hoshi, giờ Doanh Châu thế nào?”
Hoshi: “Chủ nhân, giờ Doanh Hoàng đang có quyền uy mạnh chưa từng có, không một ai dám chống lại anh ta. Nhưng nửa năm trở lại đây, Doanh Hoàng ngày càng bạo ngược, hở chút là giết người, đến phi tử trong cung cũng bị anh ta giết không ít, hoàng tử cũng chết mất một phần ba rồi, còn số lượng đại thần chết thì nhiều không đếm xuể. Bây giờ, ai cũng thấy bất an, chỉ sợ bị anh ta giết”.
Ngô Bình: “Bạo ngược ư? Sao bảo anh ta là minh quân cơ mà?”
Hoshi: “Nhưng giờ anh ta lại như một tên bạo chúa rồi ạ”.
Ngô Bình híp mắt lại: “Nếu tự nhiên thay tính đổi nết như vậy thì hay thật”.
Hoshi: “Chủ nhân đến để thăm dò Doanh Châu ạ?”
Ngô Bình: “Ừ. À, nghe nói bốn đại học viện đều rất nổi tiếng và có lịch sử lâu đời, chúng ta đến đó xem đi”.
Hoshi cười nói: “Vâng, hầu hết người bên ngoài đều đến đây vì hâm mô các học viện này. Hiện nay, bốn đại học viện có rất nhiều thiên tài. Miền Tây này có học viện Vạn Đạo, viện trưởng là một cường giả cấp Đạo Tổ”.
Ngô Bình: “Ừ, chúng ta đến đó thôi”.
Hoshi dẫn Ngô Bình đi tới cổng của học viện Vạn Đạo, ngay trước cổng học viện là một quảng trường được lát bằng ngọc thạch.
Nhìn các học viên ra vào, Ngô Bình thấy hơi ngưỡng mộ: “Doanh Châu đã tồn tại nhiều năm nên có nền móng vững chắc, các học trò này đều rất khá”.
Thật ra đế quốc Thiên Võ cũng dùng cách tương tự, đó là xây dựng học quán, học cung, nhưng do các biến động gần đây nên quy chế hơi ngắt quãng.
Hoshi: “Chủ nhân, thật ra bốn đại học viện mới chính thức quản lý Doanh Châu. Doanh hoàng hiện giờ chính là thế lực được bốn đại học viện cùng bầu ra. Học viện hoàng gia cũng là bốn đại học viện cùng bỏ vốn bỏ người ra xây dựng nên vẫn thuộc quyền quản lý của họ”.
Ngô Bình: “Vậy thì Doanh Hoàng chỉ là một con rối thôi à”.
Hoshi: “Không phải con rối, Doanh Hoàng là người đại diện cho lợi ích của bốn đại học viện, vì vốn Doanh Hoàng cũng là lợi ích chung của bốn học viện”.
Ngô Bình: “Thế thì chỉ cần khống chế được bốn học viện này thì cũng xử được luôn Doanh Hoàng rồi”.
Hoshi gật đầu: “Đúng vậy, nhưng cường giả ở các học viện này đông lắm nên muốn khống chế được họ là rất khó”.
Lúc này, Ngô Bình phát hiện trên cổng của học viện Vạn Đạo có dán một thông báo. Trên đó viết rằng học viện Vạn Đạo đang tuyển giáo viên với đãi ngộ cực tốt, ngoài ra chỉ cần thực lực của giáo viên đủ mạnh, có thể bồi dưỡng ra học viên xuất sắc thì sẽ trở thành một thành viên của hội Nguyên Lão, đồng thời có tư cách tranh cử viện trưởng”.