Chương 4612
Hon nữa, Thiên Tiên Giới này chỉ là tầng thứ nhất, lên trên sẽ có Kim Tiên Giới tầng thứ hai, Thánh Tiên Giới tầng thứ ba!
“Thiên Tiên Giới, mở ra!”
“Rầm!”
Thoáng chốc, anh biến đổi phong thủy, thay trời đổi đất, một thời không duy độ khổng lồ dần dần xuất hiện, chính là nơi đi chốn về của con đường tu tiên Nhân đạo, Thiên Tiên Giới!
Anh có nền tảng rất tốt, Thiên Tiên giới đã thành hình rất nhanh, bên trong toàn là lầu quỳnh cửa ngọc, cung điện hoa lệ, cảnh sắc tuyệt đẹp, nguy nga rộng lớn, ngay cả Ngô Bình còn thấy chấn động.
Thiên Tiên giới vừa ra đời, toàn bộ sức mạnh của Ngô Bình đều lắng đọng và trở thành một phần sức mạnh của Thiên Tiên giới, hoà vào làm một, bổ sung cho nhau, dần tập hợp thành một loại sức mạnh vô cùng kỳ diệu.
Loại sức mạnh này khá tương đồng với sức mạnh Linh Đài, nhưng phẩm chất của nó cao hơn sức mạnh Linh Đài gấp trăm, nghìn lần!
Khi Ngô Bình trở thành Hư Tiên, khí chất bản thân cũng thay đổi, khí tức Thánh Vương, Chân Hoàng cũng được che đậy. Trông anh rất vô hại, như một Hư Tiên cỏn con mà thôi. Nhưng thực chất, anh là người duy nhất mở ra Thiên Tiên giới trong con đường tu tiên Nhân đạo, là Thiên Tiên thuỷ tổ! Trong cơ thể anh ẩn chứa sức mạnh đáng sợ, rung chuyển cả đất trời!
Đến khi anh mở mắt đã là sáng hôm sau. Thấy đã đến lúc, anh bèn đưa Trần Nhược Nhàn ra khỏi sào huyệt tà ma.
Tưởng như chỉ mới vỏn vẹn nửa ngày trôi qua, thực ra Trần Nhược Nhàn đã trải qua chín năm dài đằng đẵng. Trong chín năm, cô ấy chăm chỉ tu hành, không chỉ có quả vị Đại Thánh, cảnh giới Chân Vương, còn tu luyện con đường tu tiên Nhân đạo đến cảnh giới Hư Tiên.
Trong cơ thể cô ấy có một cánh cửa dẫn thẳng đến Thiên Tiên giới, là Nhân Đạo Thiên Tiên đầu tiên dưới Ngô Bình!
Trần Nhược Nhàn cúi người trước Ngô Bình: “Cảm ơn anh nhiều lắm!”
Ngô Bình bảo: “Không cần khách sáo. Bây giờ em thấy thế nào?”
Trần Nhược Nhàn đáp: “Dù bây giờ gặp phải Đạo Tổ, em cũng có thể nhẹ nhàng giết chết”.
Ngô Bình rất hài lòng, cười nói: “Em đã có nền tảng của Đại Thánh và Chân Vương, thực lực dĩ nhiên rất mạnh”.
Hai người trò chuyện được vài câu thì nghe được tiếng ồn bên ngoài tiệm thuốc, người để ria hôm qua lại đến gõ cửa.
Trần Nhược Nhàn mở cửa ra, người để ria cười nói: “Đan sư, tiên đốc nhà tôi đến rồi!”
Lời vừa dứt, một người đàn ông bước ra từ phía sau người này, khí khái bất phàm, mặc áo quan tiên đốc, chính là Vũ Văn Kỳ.
Vũ Văn Kỳ nhìn thẳng vào Ngô Bình, mỉm cười bước vào trong, đoạn chắp tay chào Ngô Bình: “Vũ Văn Kỳ, xin chào đan sư!”
Ngô Bình hỏi Trần Nhược Nhàn: “Nhược Nhàn, là ông ta à?”
Trần Nhược Nhàn gật đầu: “Đúng vậy!”
Vũ Văn Kỳ ngơ người, đột nhiên nhìn sang Trần Nhược Nhàn, nhận ra cô ấy ngay lập tức, kinh ngạc thốt lên: “Cô là…”
Trần Nhược Nhàn lạnh lùng nói: “Tôi chính là người sống sót cuối cùng của nhà họ Trần, Trần Nhược Nhàn! Vũ Văn Kỳ, tôi chờ ông lâu lắm rồi!”
Vũ Văn Kỳ biến sắc, hét lên: “Trần Nhược Nhàn, không ngờ cô còn dám xuất hiện, đúng là tự tìm đường chết!”