Chương 4610
Ngô Bình cười nói: “Vậy thì cho các anh thêm một viên”. Nói rồi, anh ném Thiên Thánh Đan ra.
Nhìn thấy Thiên Thánh Đan bất diệt, mười người suýt nữa đã quỳ xuống, có người còn kích động nói: “Bất diệt sao? Đan dược cấp bất diệt, đời này là lần đầu tiên tôi được thấy!”
Ngô Bình: “Kiểm tra thử xem, có thể cho một trăm điểm không”.
Lần này, mười người kiểm tra nghiêm túc hơn nhiều, cuối cùng bọn họ đưa mắt nhìn nhau, cẩn trọng cho điểm. Khi thẻ được giơ lên, toàn bộ điểm đều là một trăm, chứng minh Thiên Thánh Đan là bất diệt hoàn mỹ!
Cuộc kiểm tra kết thúc, Ngô Bình đứng dậy rời khỏi đại điện kiểm tra.
Không lâu sau đó, hai viên đan dược của anh, Thiên Thánh Đan và Bách Luyện Thánh Đan đã xuất hiện trong phòng triển lãm, bên cạnh còn có tấm bảng, bên trên viết điểm được chấm và công dụng của đan dược.
Nơi này đã hơn trăm đan dược được bày biện tham quan, đan dược của Ngô Bình khi mới xuất hiện cũng không thu hút nhiều người, mãi đến khi có người thét lên một tiếng.
“Trời đất! Đan dược chín mươi chín điểm! Đan dược một trăm điểm!”
Âm thanh của anh ta thu hút những người xung quanh, bọn họ đều nhìn qua, sau đó rất kinh ngạc.
Thoáng chốc, xung quanh đan dược của Ngô Bình đã đầy người, người người sát nhau.
“Đúng thật là đan dược chín mươi chín điểm, chậc, thiên hạ cũng có được đan dược thần kỳ như vậy!”
“Không nhìn thấy sao? Người luyện chế, là Đan Vương nhất phẩm, chậc, chẳng trách được chín mươi chín điểm”.
“Trong lịch sử triển lãm hình như chưa từng xuất hiện đan dược trên chín mươi chín điểm đúng chứ?”
“Quả thực là chưa có. Lần này cuối cùng bổ sung chỗ trống rồi, hơn nữa còn là chín mươi chín điểm và điểm tuyệt đối!”
Nhắc đến đan dược, Ngô Bình vừa quay về cửa hàng đan dược của mình. Chân trước anh vừa vào, chân sau đã có một đám người tiến vào, mục tiêu của bọn họ chỉ có một, chính là mua được Bách Luyện Thánh Đan và Thiên Thánh Đan.
Ngô Bình không nhìn mấy người đó, mà để Trần Nhược Nhàn thống nhất trả lời, anh sẽ tổ chức buổi đấu giá trên hòn đảo giữa hồ vào ba ngày sau, ai có ý định muốn mua thì có thể đến tham gia.
Giữa hồ có một hòn đảo, bên trên có mười mấy cửa hàng, đều được Trần Nhược Nhàn mua lại hết, hiện tại đều là sản nghiệp của Ngô Bình.
Sau này, Ngô Bình dùng để luyện chế một vài đan dược cấp thấp đến trung, dù sao Thiên Thánh Đan và Bách Luyện Thánh Đan cũng không phải ai cũng dùng được, anh cũng không thể luyện chế số lượng lớn được.
Đúng như dự đoán của Trần Nhược Nhàn, lúc hoàng hôn, người của Vũ Văn Kỳ đã đến.
Trong phòng tiếp khách của tiệm thuốc, một người đàn ông để râu hình chữ bát cười ha ha xuất hiện, ông ta chắp tay với Ngô Bình: “Đan Vương tại thượng, tiểu nhân đây có lễ”.
Ngô Bình: “Các hạ tìm tôi có chuyện?”
Râu chữ bát: “Tiểu nhân là trợ tá của phủ Tiên Đốc, theo lệnh Tiên Đốc, mời Đan Vương đến phủ”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, tôi không có thời gian”.
Râu chữ bát khẽ cười, cũng không giận dữ, nói: “Tiên Đốc cũng là một đan sư, ông ấy rất khâm phục Đan Vương”.
Ngô Bình: “Nếu ông ấy có thời gian, thì có thể đến gặp tôi”.
Thấy Ngô Bình khí thế lớn như vậy, râu chữ bát có phần không vui, nhưng ông ta cũng không dám đắc tội Ngô Bình, chỉ có thể nói: “Nếu đã như vậy, thì tôi sẽ quay về bẩm báo ngay”.