Chương 4588

Ngô Bình gật đầu: “Tử Di, anh tu luyện đã nhé”.

Nói rồi, anh ngồi xếp bằng xuống và cảm nhận sức mạnh không người mình có gì khác với vùng đất Vĩnh Hằng hay không. May mà, sức mạnh anh tu hành ở đó chỉ mất một chút, hầu hết vẫn còn. Vì anh đã tiến vào cảnh giới Vô Pháp nên có thể áp đảo trật tự đất trời.

Lúc này, Núi thần ở cạnh Đường Tử Di lao ra rồi tiến vào vũ trụ của Ngô Bình. Nó lơ lửng ở rìa vũ trụ rồi cảm thán: “Ngươi mở được cả vũ trụ cho bản thân, siêu quá! Tu vi thế này thì chắc hậu kỳ ta mới theo kịp”.

Ngô Bình: “Núi thần, ngày trước ngươi cũng từng mở được vũ trụ à?”

Núi thần: “Tu hành đến giới hạn thì khác đường cũng sẽ chung đích, tất cả các sinh linh tu luyện đến cảnh giới như ngươi thì đều có hướng đi na ná nhau. Nhưng vũ trụ của ta khác ngươi, không oách như ngươi đâu”.

Ngô Bình: “Giời ta có thể so với cường giả Kiên kỷ nguyên chưa?”

Thần núi: “Cường giả kỷ nguyên có dấu ấn kỷ nguyên, nhưng ngươi không có, vì thế ta không đánh giá ngươi bằng trình độ của cường giả kỷ nguyên được. Thật ra ngươi còn mạnh hơn họ nhiều”.

Ngô Bình ngẩn ra: “Ta mạnh hơn ư?”

Thần núi: “Đúng, cường giả kỷ nguyên cần mượn con dấu kỷ nguyên để giúp mình mạnh mẽ hơn, nhưng ngươi thì không cần”.

Ngô Bình: “Được rồi, ta sẽ coi đây là một lời khen”.

Thần núi: “Ban nãy nghe hai người nói định chuyển dân chúng vào vũ trụ của ngươi, ta khuyên ngươi không nên làm thế. Vận mệnh của bao nhiêu người gộp lại thì ngươi sẽ khó mà tải được, vớ vẩn là chết như chơi đấy”.

Ngô Bình: “Ta biết, nhưng nếu không làm thế thì biết sắp xếp thế nào? Chẳng lẽ ngươi có cách hay hơn à?”

“Có”, Thần núi: “Ta có thể mở một thế giới, ngươi muốn chuyển bao nhiêu người vào cũng được”.

Ngô Bình: “Ngươi mở được thế giới ư?”

Thần núi: “Ta có thể mờ được một đại lục Hồng Hoang khác, giống không khác chút gì luôn, được chưa?”

Ngô Bình nghi hoặc nhìn Thần núi: “Làm thế có lợi cho ngươi à?”

Thần núi: “Đương nhiên, ta không phải sinh linh nên không có vận mệnh. Đây là ưu điểm mà cũng là khuyết điểm của ta. Nếu những người kia vào sống trong thế giới của ta thì ta sẽ cùng hưởng vận mệnh với họ”.

Ngô Bình: “Như thế có ảnh hưởng gì cho ngươi không?”

Thần núi: “Có, ta sẽ có nhân cách và biến thành người trong một thời gian ngắn”.

Ngô Bình hào hứng nói: “Ta muốn xem trông ngươi sẽ thế nào”.

Nói xong, Ngô Bình bay vút lên cao rồi nhìn xuống dưới, nói: “Ở khu vực này có cả trăm triệu người, ngươi hãy cho họ vào thế giới của ngươi trước”.

Thần núi gật đầu, một tia thần quang bay ra rồi lơ lửng trên không.

Ngô Bình động thần niệm một cái, trong đầu mọi người đều vang lên giọng nói của anh: “Ta là Đại đế Thiên Võ, đất nước không còn nữa nên ta sẽ đưa mọi người đến một nơi an toàn, vì thế đừng hoảng loạn”.

Anh vừa nói xong thì Thần núi đã phóng rất nhiều tia thần quang ra, mọi người dân ở dưới mặt đất đều bay lên rồi tiến vào trong Thần núi.

Ngô Bình cũng đi vào đó theo, trong Thần núi có một thế giới rất rộng, anh đáp xuống một đại lục na ná đại lục Hồng Hoang, thậm chí đến môi trường cũng giống y hệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện