Chương 4556

Những năng lượng này không ngừng tôi luyện chân hồn của anh. Anh mơ hồ cảm nhận được chân hồn bắt đầu trải qua những sự biến hóa kỳ diệu, không ngừng được cường hóa.

Cuối cùng, sự thay đổi của chân hồn thực sự đã đạt đến một ngưỡng quan trọng, Ngô Bình ngay lập tức biết rằng mình đã có thể đột phá cảnh giới nhỏ tiếp theo là Hồn Biến.

Ngô Bình lúc này đã phát hiện ra rằng sức mạnh của quy luật Thiên Đạo dường như là sức mạnh xúc tác cho sự biến đổi linh hồn. Vì vậy, anh lập tức lấy ra một đống tinh thạch quy tắc rồi bắt đầu hấp thu và luyện hóa.

Năng lượng của mỗi mảnh tinh thạch đều bị anh hấp thu, các loại lực quy tắc tiến vào trong cơ thể anh và bị chân hồn nuốt lấy. Chẳng mấy chốc, quá trình hồn biến đầu tiên bắt đầu diễn ra.

Quá trình hồn biến này có phần giống với quá trình Long biến khi trước của Ngô Bình nhưng cao cấp hơn một chút. Không đến nửa canh giờ, quá trình hồn biến đầu tiên đã kết thúc. Chân hồn của Ngô Bình lúc này đã mạnh hơn gấp mười lần!

Lần hồn biến thứ hai kéo dài ba giờ, nhưng quá trình vẫn diễn ra suôn sẻ. Sau đó là lần hồn biến thứ ba, thứ tư, cứ như vậy cho đến lần hồn biến thứ chín.

An Điệp Y và Y Na bên cạnh anh đều sửng sốt. Một người có thể trải qua quá trình hồn biến chín lần liên tục sao?

Y Na: “Điệp Y, chín lần hồn biến hình như chính là cực hạn hồn biến trong truyền thuyết phải không? Trong lịch sử chưa từng có người nào làm được đúng không?”

An Điệp Y: “Tôi khẳng định là chưa từng có người làm được. Đừng nói chín lần, năm lần hồn biến cũng chẳng mấy người làm được!”

Y Na: “Sư huynh thật lợi hại! Nếu chúng ta muốn kết hôn, phải tìm được một người đàn ông như vậy!”

An Điệp Y cười khổ: “Chúng ta xứng sao?”

“Bùm!”

Không ngờ, sau chín lần hồn biến, Ngô Bình vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục lần hồn biến thứ mười.

Mười lần hồn biến mất khoảng mười lăm ngày. Khi lần hồn biến cuối cùng kết thúc, chân hồn của Ngô Bình đột nhiên toả ra ánh sáng rực rỡ. Sau đó nó lại tập hợp lại trong Tử Phủ, ngưng tụ thành một linh hồn vĩ đại, đây chính là Chí Thần – cảnh giới nhỏ thứ năm của cảnh giới lớn Vĩnh Thần!

Sau khi đột phá tới cảnh giới Chí Thần, Ngô Bình lập tức đưa hai cô gái vào cánh cổng thứ tư và đến một chiều không gian khác.

Đây là một đại lục rộng lớn, xung quanh đầy nham thạch, núi lở, và nền đất nứt toác. Nhìn lên bầu trời, vô số ngôi sao khổng lồ đã bị phá vỡ, bụi mù mịt khắp bầu trời đầy sao. Trên mặt đất, có vô số thi thể của các cao thủ. Có người đang bốc cháy, có người đã biến thành tượng băng. Có thi thể dài mấy vạn dặm, có thi thể chỉ bằng kích thước của người bình thường, nhưng không có thi thể nào là của kẻ yếu. Nhìn cảnh tượng trên mặt đất vô cùng đáng sợ.

“Đây là. . . vũ trụ chiến trường!” An Điệp Y cả người run lên, tựa hồ nghĩ tới cái gì, buột miệng nói ra.

Ngô Bình nhìn cô hỏi: “Điệp Y, cô nói nơi này là vũ trụ chiến trường?”

An Điệp Y gật đầu: “Vũ trụ chiến trường là nơi mà một số người mạnh nhất trong vũ trụ chiến đấu với nhau. Năng lượng của họ quá mạnh, nếu họ chiến đấu trong vũ trụ của mình thì có thể dễ dàng phá huỷ nơi đó. Cho nên, khi họ muốn giải quyết xung đột thì sẽ đến vũ trụ chiến trường, một khu vực được xây dựng bởi ý chí của nhiều vũ trụ”.

Ngô Bình: “Những thi thể này đều là những người mạnh nhất trong vũ trụ?”

An Điệp Y: “Đương nhiên không phải. Bởi vì thường xuyên có cao thủ trong vũ trụ mất mạng ở đây nên ở đây sẽ có nhiều bảo vật rơi rớt lại. Theo thời gian, nơi này đã trở thành điểm lui tới yêu thích của các cao thủ kỷ nguyên. Thậm chí, nhiều chủng tộc đã định cư ở đây. Sau vô số năm biến hóa, cuối cùng nó đã trở thành như bây giờ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện