Chương 164
Ngô Bình: “Cháu từng chữa khỏi bệnh cho ông cụ Từ, mấy hôm nữa phải tái khám”.
Chu Truyền Võ chấn động, lập tức hiểu ý của Ngô Bình. Ông cả và ông hai nhà họ Từ đều là các quan chức cấp cao của tỉnh, nếu ông ấy có thể gặp họ thì tương lai sáng rồi.
Chu Truyền Võ nhìn Ngô Bình rồi vội hỏi: “Không biết ông hai có gặp chú không nhỉ?”
Ngô Bình cười đáp: “Hỏi là biết ngay mà chú”.
Vì thế, Ngô Bình đã lấy máy gọi cho Từ Quý Phi luôn, chào hỏi vài ba câu xong thì anh nói: “Anh ba, mấy hôm nữa em sẽ đến khám lại cho bố anh, anh xem hôm nào được nhé!”
Từ Quý Phi cười đáp: “Hôm nào cũng được. À, ngày kia là tới ngày họp gia đình nhà anh, hôm đó anh cũng về nhà. Nếu chú rảnh thì hôm đó đến nhé, vừa hay anh em mình gặp nhau luôn”.
Ngô Bình: “Vâng, vậy ngày kia nhé ạ. Anh ba, em muốn dẫn một người theo, chú ấy là thị trưởng thành phố Vân Đỉnh”.
Từ Quý Phi nói: “Được, nhưng anh cả nhà anh hơi nóng tính, chú phải tìm lý do nào cho hợp lý nhé”.
Ngô Bình cười đáp: “Vâng”.
Anh ngắt máy rồi nói: “Chú, ngày kia chúng ta lên tỉnh nhé”.
Chu Truyền Võ hít sâu một hơi rồi nói: “Ngô Bình, cảm ơn cháu”.
“Có gì đâu ạ, nhưng chú phải nghĩ một lý do bắt buộc phải gặp ông lớn nhà đó nhé ạ”, Ngô Bình nói.
Chu Truyền Võ gật đầu: “Chú biết rồi, để chú nghĩ”.
Tán ngẫu thêm vài câu, Ngô Bình đã đi ra sân sau luyện võ. Sau nhiều ngày luyện tập, hai tiểu long ở chân anh cũng dần hoàn thiện hơn, anh có cảm giác chúng sắp đột phá rồi nên cần tăng cường tập luyện.
Cùng lúc đó, anh tiếp tục đả thông kinh mạch cấp hai ở cơ thể, các đường kinh mạch này rất lằng nhằng, lại nối liền với lục phủ ngũ tạng nên việc đả thông càng khó khăn hơn. Chắc phải mất cả tháng cho từng bộ phận nhỏ mất.
Buổi trưa, Trương Lệ nấu toàn món cá, nào là nướng, rán, luộc, các món ngon đến mức Chu Truyền Võ cũng không ngớt lời ngen.
Ăn xong, Chu Viễn Sơn ngỏ ý muốn về tỉnh, một là vì chuyện kinh doanh, hai là vì sức khoẻ của ông ấy đã đỡ hơn nhiều rồi nên muốn vận động một chút.
Vì thế, Ngô Bình đã kê cho ông ấy hai toa thuốc để uống hàng ngày.
Không lâu sau, Chu Truyền Võ đã đưa Chu Viễn Sơn về tỉnh. Chu Thanh Nghiên không đi, cô ấy muốn ở lại để thỉnh giáo Ngô Bình võ thuật.
Lúc này, Tống Hồng Bân đang nằm hấp hối trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện huyện. Mấy ngày qua, ông ta sống không bằng chết, nếu không có máy trợ thở thì chắc ông ta không cầm cự được đến giờ.
Vợ Tống Hồng Bân ngồi cạnh giường bệnh của chồng mình mà không có chút cảm xúc nào, bà ta chỉ mong Tống Hồng Bân chết càng sớm càng tốt, như thế bà ta sẽ hưởng hết tài sản của nhà họ Tống, sau đó cao chạy xa bay với nhân tình.
Tuy Tống Hồng Bân không thể nói chuyện, nhưng mắt vẫn đảo như rang lạc. Ông ta đã sống nửa đời người, vừa nhìn đã biết ý đồ của vợ mình. Tiếc là bây giờ, ông ta chẳng thể làm gì được, chỉ đành trơ mắt nhìn bà ta rồi thầm chửi rủa thôi.
Vợ Tống Hồng Bân hình như cũng hiểu ý của ông ta nên nói thẳng: “Hồng Bân, con trai chúng ta còn chưa khoẻ, giờ ông lại thế này, mẹ thì mắc bệnh lú lẫn của người già. Giờ một mình tôi phải gánh vác cả gia đình, tôi cũng mệt lắm rồi, ông đừng gắng gượng nữa, yên tâm mà đi đi”.