Chương 141

“Chát!”

Ngô Bình lại vả cho gã thêm cái nữa: “Tỉnh chưa?”

Quả nhiên Đinh Sâm đã ngoan hẳn, không dám chửi bới nữa, mà chỉ lườm Ngô Bình.

Tô Văn cũng sợ hết hồn, không ngờ chuyện lại đến mức này! Ả vội cản Ngô Bình lại: “Đừng đánh nữa, mau thả cậu ta ra”.

Ngô Bình nhìn Tô Văn rồi nói: “Cậu chẳng bảo cậu ta cứ bám lấy cậu miết khiến cậu thấy phiền à?”

Tô Văn tức giận nói: “Cậu hâm à? Tôi chỉ định chọc tức cậu ta để cậu ta chú ý tới tôi hơn thôi”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Thế ư? Vậy là cậu hại bạn trai mình rồi đấy”, dứt lời, anh ném Đinh Sâm xuống đất.

Gã đứng dậy rồi lại mắng nhiếc Ngô Bình: “Mày cứ chờ đấy”, nói rồi, gã bỏ đi mất.

Lư Tuấn Phi nhăn mặt rồi nói với Ngô Bình: “Anh Bình, anh gây ra hoạ lớn rồi”.

Tô Văn vênh mặt lên nói: “Sao tôi lại hại Ngô Bình được? Tôi chỉ nhờ cậu ấy giúp chút thôi”.

Lư Tuấn Phi đen mặt nói: “Giúp? Cậu có biết thân phận thật sự của Đinh Sâm không? Cậu ta là con trai riêng của Trác Khang – hoàng đế ngầm của Vân Kinh đấy! Trác Khang chỉ cần giậm chân một cái là Vân Kinh có động đất đấy”.

Tô Văn sáng mắt lên: “Con trai riêng của Trác Khang ư? Bảo sao mà ngông nghênh thế, ngày trước tôi cứ tưởng cậu ta chỉ giàu thôi, hoá ra là con riêng của hoàng đề ngầm ở Vân Kinh”.

Ả không hề quan tâm đến Ngô Bình, sau khi biết Đinh Sâm là con riêng của Trác Khang thì càng quyết phải bám lấy gã hơn, vì thế lập tức co giò đuổi theo.

Lư Tuấn Phi chán nản ngồi xuống ghế sofa, sau đó châm một điếu thuốc rồi rít mạnh một hơi.

Ngô Bình bình tĩnh nhìn anh ấy rồi hờ hững nói: “Anh không sợ, cậu sợ quái gì?”

Lư Tuấn Phi ngẩng đầu lên rồi ảo não nói: “Anh Bình, lần này em không giúp được an nữa đâu. Thậm chí đến cô Đường cũng phải bó tay đấy. Bọn em không thể địch lại người ở tầng lớp cao như Trác Khang đâu.

“Ờ, thế cơ à?”, Ngô Bình thờ ơ nói: “Ông ta ở tầng lớp nào?”

Lư Tuấn Phi cười khổ đáp: “Trác Khang là đồ đệ của ông ba nhà họ Từ! Anh có biết ông ấy không? Một nhân vật sánh ngang với thần tiên đấy! Một tông sư võ thuật luôn! Em trai song sinh của ông ấy là ông tứ, chính là chủ tịch thành phố này! Còn ông cả và ông hai nữa, họ đều là nhân vật có số có má ở tỉnh đấy”.

Ngô Bình bình thản nói: “Thế thì sao, anh chỉ có cái mạng này thôi, còn phải sợ họ chắc?”

Lư Tuấn Phi đập mạnh tay xuống bàn rồi nói: “Anh Bình, anh mau rời khỏi đây đi, giờ đi luôn”.

“Định đi đâu? Không kịp nữa rồi!”

Cửa bị ai đó đạp mở, một đám người xông vào, người đi đầu chính là Đinh Sâm vừa bị Ngô Bình đá bay.

Đinh Sâm tỏ vẻ dữ tợn rồi nhìn chằm chằm vào Ngô Bình, quát: “Chưa bỏ đi cơ mà, giỏi đấy! Nhưng mày sắp phải hối hận rồi”.

“Thế à? Có mấy người này mà cũng đòi đối phó với tôi ư?”, Ngô Bình bình tĩnh nói.

Đinh Sâm cười lớn: “Thằng chó, tao phải công nhận là mày cũng to gan đấy, đến nước này rồi mà vẫn còn dám mạnh miệng với tao, thú vị! Ông đây có lời khen!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện