Chương 139
“Tại tôi thích anh ấy, liên quan gì đến cậu!”, Tô Văn trừng mắt, sau đó còn ngả đầu vào vai Ngô Bình, cố tình trêu ngươi Vương Kiêu Đằng.
Vương Kiêu Đằng tức muốn nổ phổi, hắn lườm Ngô Bình rồi cười lạnh nói: “Ngô Bình, cậu được tham gia buổi tụ họp hôm nay là vì cậu Lư nể tình xưa nghĩa cũ, nếu tôi mà là cậu thì không dám vác mặt đến đâu”.
Ngô Bình cau mày rồi lạnh giọng nói: “Vương Kiêu Đằng, tôi không có hứng để mắt đến hạng tép riu như cậu, nhưng nếu cậu cứ lởn vởn trước mặt tôi thì tôi cũng không ngại cho cậu một trận nhừ tử đâu”.
“Cái gì? Mẹ kiếp, mày tưởng mình là ai hả?”, Vương Kiêu Đằng chửi bới: “Mày chỉ là một thằng tù tội thôi, có tư cách gì mà đánh tao? Ai cho mày dũng khí thế hả? Tưởng núp dưới cái bóng của cậu Lư thì giỏi lắm chắc!”
Vương Kiêu Đằng cười lạnh nói: “Tao nói cho mày biết, hôm qua tao vừa ngồi uống với cậu Lư xong, giờ bọn tao thân nhau lắm! Cậu Lư nhìn thấy thằng tù tội như mày là phát bực rồi, nếu tao là mày thì đã chim cút lâu rồi, đỡ làm ảnh hưởng đến người khác”.
Một người ở cạnh đó cũng phụ hoạ theo: “Đúng đấy, cậu Lư đã hứa giao việc lắp đặt trang thiết bị của mấy căn nhà cho chúng tôi làm rồi”.
Vương Kiêu Đằng đắc ý nói: “Mày có biết lắp trang thiết bị một toà nhà sẽ kiếm được bao nhiêu không?”
Hắn giơ một ngón tay lên: “Ít nhất là một triệu!”
Ngô Bình nhìn Vương Kiêu Đằng như một tên ngốc rồi nói: “Cậu nhớ nhầm rồi, chắc chắn Lư Tuấn Phi sẽ không làm ăn với cậu đâu”.
Vương Kiêu Đằng cười lạnh: “Ghen tỵ à? Ha ha, cậu Lư đã thống nhất việc này với tao rồi, cùng lắm thì tao chỉ mất ba tháng để kiếm được năm triệu thôi”.
Tô Văn không nhịn được nói: “Cậu kiếm được năm triệu thì liên quan gì đến Ngô Bình?”
Vương Kiêu Đằng cười lạnh đáp: “Có liên quan chứ, vì tôi sẽ được thấy nó ghen tỵ với mình”.
Đúng lúc này, cửa chợt mở toang, Lư Tuấn Phi dẫn theo một cô gái ăn xinh đẹp sành điệu bước vào.
Vừa nhìn thấy anh ấy, không ít người đã đứng dậy chào hỏi, Vương Kiêu Đằng chạy tới nhanh nhất rồi cười nói: “Cậu Lư, cậu về rồi à…”
Lư Tuấn Phi không thèm để mắt đến Vương Kiêu Đằng, mà đi thẳng tới chỗ Ngô Bình rồi cười nói: “Anh Bình, em đi đón bạn nên về muộn, không kịp ra đón anh”.
Ngô Bình: “Anh em với nhau còn khách sáo thế”.
Tất cả mọi người đều ngây ra, sao cậu Lư lại gọi Ngô Bình là anh?
Vương Kiêu Đằng phát hoảng, hắn bắt đầu thấy chột dạ vì có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, Ngô Bình đã lên tiếng: “Tuấn Phi, cậu giao việc lắp đặt trang thiết bị của mấy toà nhà cho Vương Kiêu Đằng à?”
Lư Tuấn Phi cười đáp: “Vâng, là bạn học với nhau cả, nên em cho họ làm”.
Ngô Bình chỉ vào Vương Kiêu Đằng và hai người đàn ông ngồi cạnh hắn rồi nói: “Bọn họ ư?”
Lư Tuấn Phi gật đầu: “Đúng rồi anh”.
Ngô Bình nói: “Đây là việc quan trọng, tôi thấy nên đổi chỗ khác chuyên thi công thì tốt hơn”.
Lư Tuấn Phi nghe thấy thế thì biết ngay có biến, mặt anh ấy sa sầm nhìn về phía Vương Kiêu Đằng: “Vương Kiêu Đằng, cậu chọc giận anh Bình đấy à?”
Tô Văn thấy Lư Tuấn Phi tôn trọng Ngô Bình như vậy thì vừa ngạc nhiên vừa nổi hứng, ả nói: “Ban nãy, đám Vương Kiêu Đằng luôn miệng gọi Ngô Bình là tội phạm với tù nhân, xong còn liên tục đuổi anh ấy đi, đúng là hống hách”.