Chương 137
Lúc tài xế chuẩn bị xe, Từ Quý Phi nhỏ giọng nói: “Cậu Ngô, con gái tôi đã bình thường hẳn chưa?”
Ngô Bình gật đầu: “Rồi, thậm chí cô bé đã quên luôn tài tử kia rồi. À, ông hãy cất hết các cuốn sách cổ kia đi, đừng cho cô bé đọc nữa”.
Từ Quý Phi vội đồng ý ngay: “Cậu Ngô đúng là thần y, tôi đây bái phục”.
Ngô Bình cười trừ: “Thần y gì đâu, ông ba, nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép!”
Từ Quý Phi cười nói: “Cậu đã cứu Chân Chân, tôi cảm kích vô cùng. Nếu cậu không chê thì sau này cứ gọi tôi là anh ba”.
Ngô Bình mỉm cười: “Được, chào anh ba!”
Từ Quý Phi đắc ý cười lớn: “Tốt, nếu tối nay chú em rảnh thì anh sẽ mời chú đi uống rượu”.
Ngô Bình đáp: “Em mong còn không được nữa là!”
Sau khi chào tạm biệt nhau, tài xế đã đưa Ngô Bình đến chỗ của Lư Tuấn Phi.
Bây giờ, nhà họ Lư đã trở thành gia tộc hào môn ở Vân Kinh rồi, nên đương nhiên nơi ở cũng không tầm thường, mà là một căn biệt thự độc lập.
Chiếc xe đỗ trước một căn biệt thự hoa viên, một quản gia đã đứng chờ sẵn bên ngoài, là Lư Tuấn Phi bảo ông ấy ra ngoài chờ Ngô Bình.
Ngô Bình vừa xuống xe thì quản gia đã lên nghênh đón ngay, sau đó cười hỏi: “Cậu Ngô phải không ạ?”
Ngô Bình gật đầu: “Tuấn Phi đâu?”
Quản gia đáp: “Cậu chủ vừa đi ra ngoài, một lát nữa sẽ về nên bảo tôi chờ cậu ở ngoài này”.
Nói rồi, quản gia mời Ngô Bình vào nhà. Cửa vừa mở thì đã có tiếng nhạc ầm ĩ vang lên, trong phòng khách lúc này phải có cả chục đôi nam nữ và các bạn học thời đại học của Ngô Bình.
Bốn cô gái đang ngồi trò chuyện ở gần cửa ra vào nhất đã nhì thấy Ngô Bình đầu tiên. Trong bốn cô gái đó, có một người rất đẹp, mái tóc dài gợn sóng, cô ấy mặc một chiếc váy da màu đen kết hợp với áo hai dây cùng màu, đeo khuyên tai và đánh mắt màu tím.
“Ớ, Ngô Bình đúng không nhỉ?”, một cô gái tóc ngắn hơi mũm mĩm lên tiếng.
Một cô gái tóc dài khác đáp: “Đúng là Ngô Bình đấy, cậu ta đang ngồi tù cơ mà, sao lại xuất hiện ở đây?”
“Có cần chào hỏi không nhờ?”, một cô gái gầy khác hỏi.
Cô gái mập mạp vội lắc đầu: “Không cần đâu, người vào tù ra tội khiếp lắm, tránh cậu ta xa ra”, vì thế, bọn họ đều ngoảnh đi chỗ khác, giả vờ không nhìn thấy Ngô Bình.
Nhưng cô gái tóc gợn sóng lại đứng dậy rồi tươi cười bước tới: “Ngô Bình!”
Ngô Bình vừa nhìn thì đã nhận ra cô gái ấy ngay. Cô ấy là Tô Văn, hoa khôi trong lớp anh ngày xưa, nhưng có tin đồn là đời sống riêng tư của ả khá phức tạp, thường xuyên qua lại với đàn ông. Nhưng sự thật thì đám con trai vẫn coi ả là người tình trong mộng, song không mấy ai dám bày tỏ.
“Tô Văn, lâu rồi không gặp”, Ngô Bình nói.
Tô Văn quan sát Ngô Bình, thấy anh ăn vận đơn giản, vẫn mang phong cách của ngày xưa. Nhưng khí chất của anh thì đã khác hoàn toàn, hình như anh đã tự tin hơn.
“Cậu ra ngoài khi nào thế?”, Tô Văn hỏi thẳng, không hề né tránh việc Ngô Bình đi tù.
“Cũng mới thôi”, Ngô Bình cũng thoải mái đáp.
Tô Văn cười nói: “Qua đây ngồi đi”.