Chương 134
Tối đó, sau khi về nhà họ Lý, Ngô Bình đã ra sân tu luyện đến tận khi trời sáng bảnh.
Sáng sớm hôm sau, anh chào tạm biệt gia đình Lý Quảng Long, lúc này anh ta vẫn đang nửa tỉnh nửa mê nên chỉ có Đinh Vi tiễn hai anh em Ngô Bình.
Huyện Minh Dương nằm giữa tỉnh và Vân Kinh, cả đoạn đường khoảng hơn 500 km, vừa hay Ngô Bình có thể tạt qua nhà một lúc.
Chu Viễn Sơn và Lâm Mỹ Kiều đều cần được chữa trị tiếp, hơn nữa còn phải cho Ngô Mi về đi học.
Khi hai anh em về đến huyện Minh Dương thì đã mười giờ trưa, Ngô Bình đi châm cứu cho Chu Viễn Sơn và đổi toa thuốc cho ông ấy trước, sau đó lại đến châm cứu cho Lâm Mỹ Kiều thêm nửa tiếng nữa.
Chờ khi anh điều trị cho Trương Lệ thì phát hiện tế bào ung thư của bà đã bé hơn một nửa, sắc mặt của bà cũng hồng hào hơn, anh đổi toa thuốc rồi bảo bà tiếp tục sắc uống.
Anh đoán chỉ khoảng nửa tháng nữa là bệnh của mẹ mình sẽ khỏi hẳn.
Trước lúc đi, Ngô Bình dặn Cương Tử phải đưa Ngô Mi đi học hàng ngày, sau đó anh mới ngồi tàu cao tốc đến Vân Kinh.
Lúc ở trên tàu, anh đã gọi cho Lư Tuấn Phi, báo mình sắp đến Vân Kinh. Anh ấy bảo sẽ đi đón Ngô Bình, tối nay còn có một bữa tiệc quan trọng cần Ngô Bình tham gia.
Khi Ngô Bình đến Vân Kinh thì đã hơn ba giờ chiều, quả nhiên Lư Tuấn Phi đã chờ sẵn ở bên ngoài rồi. Hiện giờ, trông Lư Tuấn Phi đã khác hẳn lúc trước rồi.
Bây giờ, anh ấy lái một chiếc xe sang mấy triệu, đeo đồng hồ hàng hiệu, đến đồ mặc trên người cũng là hàng thiết kế riêng.
“Anh Bình!”, vừa thấy Ngô Bình một cái, Lư Tuấn Phi chạy ngay tới rồi ôm chầm lấy Ngô Bình.
Ngô Bình nói: “Được đấy, xem ra cậu lại được làm cậu ấm tiếp rồi nhỉ!”
Lư Tuấn Phi cười he he nói: “Cũng nhờ anh Bình giúp, đi, đến nhà em thôi”.
Ngô Bình xua tay: “Anh còn có việc, cậu cứ bận việc của mình đi, tối gặp!”
Lư Tuấn Phi hỏi: “Anh bận việc gì thế? Đi gặp cô Đường à?”
Ngô Bình: “Không, đi khám bệnh”.
Lư Tuấn Phi lập tức tắt hứng nói: “Thế thôi để em bảo tài xế đưa anh đi. Anh đừng quên buổi tụ tập tối nay nhé, các hoa khôi đều đến đấy”.
Anh ấy cho một chiếc xe khác đưa Ngô Bình đi, còn mình thì về trước.
Ngô Bình chào Lư Tuấn Phi, chiếc xe lăn bánh về khu phố cổ của Vân Kinh, cuối cùng thì dừng trước một căn nhà rất phổ thông.
Xe vừa dừng thì đã có một người thanh niên khoảng 30 tuổi đi ra, vừa gặp, Ngô Bình biết ngay người đó là cao thủ cảnh giới Khí.
Người thanh niên vội hỏi: “Cậu Ngô phải không?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng!”
“Mời cậu, thầy tôi đang chờ cậu rồi”.
Ngô Bình đi vào nhà thì thấy đây là một ngôi nhà hai tầng rất bình thường. Lúc này, có một người đàn ông trung niên đang ngồi trong phòng khách ở tầng một, ông ấy khoảng hơn 40 tuổi, vóc dáng cân đối, trông không có khí thế gì cả.
Nhưng Ngô Bình biết đây chính là ông ba nhà họ Từ – tông sư cảnh giới Thần! Tu vi đến cảnh giới Thần thì khí tức rất kín đáo, trông không khác gì người bình thường.