Chương 112
“Không có cấm chế, tôi lừa cậu đấy”. Sau khi bị ăn hai cái tát, lửa giận của ông ta đã bị dập dắt, không dám cứng rắn như trước đó nữa.
Ngô Bình nói: “Nói đi, vì sao lại hại những cô gái đó?”
Ông già nói: “Tôi tu ‘Quỷ đạo’, hồn phách của thiếu niên đó rất phù hợp để luyện chế oán linh. Để oán linh mạnh hơn thì phải giết nhiều người hơn, hấp thu thần hồn của họ để oán linh càng mạnh”.
Ngô Bình hừ một tiếng, anh giơ tay sờ đầu ông già. Anh sờ được một tấm gỗ liễu, trơn bóng nhẵn nhụi, hình như là đồ cổ.
Ông già kinh hãi: “Đừng động vào nó!”
Ngô Bình giở ra xem thì phát hiện trong tấm gỗ có một luồng sáng, không biết là thứ gì.
Anh nói: “Trong này có thứ gì sao?”
“Đây là Quỷ bài tổ truyền của Lệ Quỷ môn chúng tôi, trong đó phong ấn ác linh cực kỳ lợi hại”, ông ta nói.
Ngô Bình không hề tin, anh cất tấm gỗ đi, nói: “Người ở trên đó cũng là do ông giết sao?”
“Cậu ta là giáo viên trong trường, tối nay tăng ca không về nhà. Thế nên tôi liền giết cậu ta rồi dùng bùa khống chế, thu hút sự chú ý của cậu”.
“Ông đúng là tội đáng muôn chết!”. Ngô Bình lắc đầu: “Giết người bừa bãi, đúng là không có chút nhân tính nào.”
Nói xong anh đánh lên người ông ta mấy cú nhanh như chớp, không chỉ bí mật hạ Ngũ độc mà còn đâm thêm vài cây kim để ông ta không được sống quá sáu tiếng.
Ông già kêu lên thảm thiết, ông ta thốt lên: “Cậu đã làm gì với tôi?”
Lúc này đám ông Hà cũng nghe thấy tiếng động nên vội vàng xông vào, khi thấy đống hỗn độn trong phòng học thì họ đều sững sờ.
Chu Nhược Tuyết hỏi: “Ngô Bình, ông ta là ai vậy?”
“Ông ta chính là hung thủ giết người. Cái xác trên tầng chính là do ông ta giết, mọi người mau tới tầng hai đi”.
Chu Người Tuyết và Hà Tất Sĩ vội vàng chạy lên, mà Ngô Bình thì bật người nhảy lên tầng hai qua lỗ hổng trên sàn, gỡ là bìa đằng sau lưng cái xác ra.
Vừa tháo lá bùa ra, người này đã ngã ra đất. Làn da người này thâm đen, đã chết từ rất lâu rồi.
Anh lại nhảy xuống thông qua lỗ hổng, lục soát trên người ông già. Anh tìm ra một túi Bách bảo, trong đó có rất nhiều đồ.
Anh không nhìn kỹ mà cất đi trước.
Ông già thấy anh lục đồ của mình thì vừa tức vừa sốt ruột: “Lệ Quỷ môn của tôi có rất nhiều cao thủ, cậu dám làm thế với tôi thì Lệ Quỷ môn sẽ không tha cho cậu đâu!”
Ngô Bình thấy ông ta nói nhiều quá liền tát một cái khiến ông ta ngất đi.
Lúc này Hà Tất Sĩ đã tìm được cái xác, liền gọi điện cho bên trên để đưa người đến chi viện.
Ngô Bình không tiện ở lại, liền nói: “Đừng nhắc đến tôi nhé”.
Hà Tất Sĩ hiểu rằng Ngô Bình không muốn tham gia vào vụ án, liền nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ nói là do tôi phát hiện, tôi và Chu Nhược Tuyết đã khống chế hung thủ, cậu cứ về trước đi”.
Chu Nhược Tuyết nói: “Ngô Bình, để tôi lái xe đưa anh đi”.
Anh phất tay: “Không cần, tôi bắt xe là được”.
Sau khi giải quyết xong mối họa này Ngô Bình mới yên tâm, sau này Tiểu Mi có thể yên tâm đi học rồi.