CHƯƠNG 55

Lời này làm Lý Thành ngẩn người, nhìn chằm chằm vào Lý Kiệu rồi nói: “Nói tiếp đi.”

Lý Kiệu cười gằn: “Kể cả một lão soái lập quốc thì cũng phải bỏ ra mười mấy năm, con nghi ngờ chắc chắn trong này có chuyện gì đó mà con không biết, Vương Bác Thần không có bối cảnh, lại không có chỗ dựa, tuyệt đối không có khả năng trở thành thần chủ ngang hàng với quốc chủ thời bình trong vòng bốn năm, bây giờ con sẽ vận dụng tất cả các mối quan hệ để thăm dò.”

Lý Thành im lặng không nói.

Lý Trạch Hoa đột nhiên đứng dậy: “Cấp bậc của thần chủ còn cao hơn cả nguyên soái, một đứa con hoang như Vương Bác Thần làm sao có thể đạt được nó trong vòng bốn năm chứ? Ông nội, con đồng ý với cách nói của ba con, chắc chắn là trong đây có chuyện mờ ám.”

Lý Trạch Hoa tiếp tục nói với vẻ mặt u ám: “Cô dâu tên là Triệu Thanh Hà, là con gái của gia đình nhỏ bình thường, năm đó mang thai bị mang đi thị chúng chính là cô ta.”

Lý Thành gắt gao nhìn chằm chằm vào Lý Kiệu: “Con có biết những lời này đại biểu cho cái gì không, nếu như Vương Bác Thần thật sự là thần chủ thì nhà họ Lý chúng ta sẽ không thể ngóc đầu lên được.”

“Ba à, ba tỉnh táo lại đi, Vương Bác Thần sẽ bỏ qua cho chúng ta hả?”

Lý Kiệu tàn nhẫn nói: “Chúng ta là trưởng bối, Vương Bác Thần là vãn bối, cậu ta lại xem chúng ta giống như là một con chó, chẳng lẽ chúng ta thật sự phải đến mộ của Lý Kì mà quỳ ở đó. Hơn nữa, cho dù chúng ta có quỳ xuống nhận lỗi thì Vương Bác Thần cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta…”

Biểu cảm của Lý Thành âm tình bất định, im lặng một hồi lâu rồi mới nói: “Được rồi, con đi thăm dò đi, nhất định phải điều tra cho rõ ràng, nếu như là thật, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải chơi chết Vương Bác Thần, những người có liên quan tới Vương Bác Thần đều phải chết hết.”

Đúng vào lúc này, có người lớn tiếng nói: “Vương tử công chúa phương tây đến tặng quà cho thần chủ.”

“Vương tử nước Anh tặng một viên Nước Mắt Của Thiên Sứ có giá trị mười tỷ Euro.”

“Vương tử Ả Rập gửi năm mỏ dầu, chúc vợ chồng thần chủ răng long đầu bạc.”

“Vương tử nước Đức tặng thần chủ hai mỏ vàng, chúc vợ chồng thần chủ trăm năm hạnh phúc.”

“…”

Các vương tử công chúa ở các quốc gia phương tây đều đến đông đủ.

Nghe thấy những thứ này, Lý Thành đỏ ngầu cả hai mắt, khối tài sản này có thể được so sánh với tài sản của quốc gia.

Vốn dĩ nhà họ Lý bọn họ cũng có một phần trong này…

Chết tiệt, đều là do đứa con hoang Vương Bác Thần đã làm hỏng cơ hội của nhà họ Lý.

Anh là một đứa con hoang, có thể để cho anh còn sống đã là nhân từ lắm rồi, bây giờ lại còn dám lấy oán trả ơn, làm gì có ai như vậy đâu chứ.

Rất nhanh, Lý Kiệu cúp điện thoại, tức giận không thể kiềm chế: “Chúng ta đều bị đứa con hoang Vương Bác Thần lừa gạt rồi, nó căn bản không phải là thần chủ.”

“Cái gì?”

Trong mắt Lý Thành bắn ra một vẻ hung ác.

Vương Bác Thần không phải là thần chủ.

Vậy mà lại quỳ ở đây cả nửa ngày.

Cái thằng con hoang, nó còn cố ý cho người khác xem trò cười của nhà họ Lý.

Lửa giận trong mắt Lý Kiệu như muốn phun trào ra ngoài, âm trầm nói: “Vương Bác Thần đã từng cản đạn cho thần chủ trên chiến trường, thần chủ mới đồng ý đáp ứng một nguyện vọng của cậu ta, thế là liền tổ chức hôn lễ này cho Vương Bác Thần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện