Chương 1477

Triệu Thanh Hà cố nhịn bi thương, nở một nụ cười.

Cô chỉ sợ, lần tạm biệt này trở thành vĩnh biệt.

Vương Bác Thần ôm cô, hôn lên trán của Triệu Thanh Hà, nói: “Đừng lo lắng, trong lòng anh có tính toán.

“Vương Bác Thần, ba không phải nói ba không đi nữa sao? Ba lừa con.

Dao Dao bĩu môi, rất không vui.

Ngay cả ba cũng không muốn gọi.

Nhìn Dao Dao trẻ con, Vương Bác Thần suýt nữa không thể kìm được nước mắt, khẽ nói: “Dao Dao ngoan, ba đi đánh người xấu, rất nhanh sẽ trở về. Đợi ba trở về sẽ dân Dao Dao đi chơi, ăn đồ ăn ngon. Dao Dao ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời của mẹ nha.”

Dao Dao òa khóc, ôm chặt lấy cổ của Vương Bác Thần: “Ba, con không muốn ba đi, con không muốn ba đi, con không muốn lại trở thành đứa trẻ không có ba.

Lời này khiến người ta rất xót xa.

Lúc đầu khi Vương Bác Thần còn chưa trở về, Dao Dao bị người khác bắt nạt, Triệu Hồng sai khiến Triệu Phương ngược đãi cô bé.

Tuy gia đình Triệu Phương bị Vũ Trọng Thiên dân người đi diệt, Triệu Long và Triệu Hồng cũng bị giết, nhưng tổn thương tâm lý để lại cho Dao Dao rất khó thể xóa bỏ.

1-2 tháng gần đây Dao Dao mới bắt đầu không mơ thấy ác mộng nữa.

Trước kia, Dao Dao thường xuyên bị dọa tỉnh từ trong ác mộng, khóc lóc tìm Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần.

Trần Ngọc ngoảnh mặt đi, lau nước mắt.

Bà ta không hy vọng Vương Bác Thân rời đi, nhưng không rời đi, gia đình này vân sẽ có vô số khổ nạn xuất hiện.

Vương Bác Thần nhẹ nhàng nói: “Dao Dao yên tâm, ba rất nhanh sẽ trở về, đợi ba đánh xong những tên xấu xa đó thì sẽ không có ai bắt nạt Dao Dao nữa.”

Dao Dao khóc xé ruột xé gan: “Nhưng, nhưng mà con rất nhớ rất nhớ ba thì phải làm sao? Con không muốn trở thành đứa trẻ không có ba nữa”

Nước mắt đã làm mờ hai mắt của Vương Bác Thần, anh không biết phải giải thích thế nào cho Dao Dao, chỉ đành nhẹ nhàng nói: “Sẽ không đâu, ba chắc chắn sẽ quay về, ba sẽ không lừa con.”

Dao Dao thút thít đưa ngón tay út ra: “Vậy, vậy chúng ta ngoắc tay, ba nhanh trở về, nếu không con không gọi ba là ba nữa.”

Vương Bác Thần đưa ngón tay út ra, ngoắc tay với Dao Dao: “Chúng ta ngoắc tay, ngoắc tay đóng dấu, 100 năm không thay đổi, ai thay đổi người đó là chó con..

Dao Dao cúi đầu, đôi vai nhỏ rụt lại, nói: “Ba đồng ý với con rồi, nhất định phải trở về sớm.

Đám người Triệu Thanh Hà ở bên cạnh nghe mà trái tim vỡ vụn.

Vương Bác Thần áy náy nhìn sang Trần Ngọc, nói: “Mẹ, xin lỗi, con lại phải rời đi rồi.

Trần Ngọc cố tỏ vẻ không để ý, nói: “Mẹ biết con là người phụ tình, cũng không hy vọng gì vào con, đừng chết, đừng để con gái của mẹ ở góa, nếu không mẹ cho dù đuổi tới âm tào địa phủ cũng sẽ không tha cho con. Nếu con dám phụ con gái của mẹ, mẹ cho Dao Dao đổi thành họ Triệu.”

Vương Bác Thần biết bà là vì lo lăng cho anh: “Mẹ, con nhất định sẽ quay về, nhất định ạ Nói xong, Vương Bác Thần đưa Dao Dao ¡cho Triệu Thanh Hà bế, quỳ xuống trước Vương Kinh Hồng, dập đầu ba cái, nói: “Ông nội, ông bảo trọng, cháu đi đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện