CHƯƠNG 43

“Thật sự khiến cho người ta ghen tị mà, không biết là con gái nhà ai mà lại có phúc như thế nữa, đáng tiếc, nhà họ Lý ta lại không có phúc phần này.”

Lý Thành ghen ghét nói.

Lý Kiệu vô cùng phẫn nộ mà mắng: “Nếu không phải hôm qua, đứa con hoang Vương Bác Thần kia khiến cho Thần Chủ tức giận bỏ đi, nhà họ Lý chúng ta đã giao hảo với Thần Chủ rồi! Đứa con hoang kia thật là đáng chết, dù giết chết một vạn lần cũng đều không hả giận! Đợi lát nữa, tôi sẽ dâng ba nghìn tỷ lễ vật chúc mừng và những bảo vật quan trọng của gia đình chúng ta lên, nhất định Thần Chủ sẽ tha thứ cho chúng ta thôi.”

Lý Trạch Hoa thù hằn nói: “Ông nội, ba, mọi người cứ yên tâm, không phải đứa con hoang kia quan tâm tiện nhân Lý Kì nhất sao? Chờ hôn lễ của Thần Chủ kết thúc rồi, con sẽ bảo người ta đến giội máu chó lên mộ phần của Lý Kì, để Lý Kì vĩnh viễn không được siêu sinh!”

Bốn gia tộc lớn ở Hà Châu cũng đã sớm có mặt rồi.

Hồ Kiệt ngồi trên xe lăn, hít một hơi thật sâu, nói thầm: “May mà hôm qua tôi đã đoán được Vương Bác Thần chính là Thần Chủ mà kịp thời nói xin lỗi, Thần Chủ cũng không truy cứu nữa. Bằng không, đến cả tư cách tham gia hôn lễ, nhà họ Hồ chúng ta cũng đều không có nữa đó. Đám nhà họ Triệu ngu xuẩn kia lại còn đuổi cô Triệu Thanh Hà ra ngoài, nếu như bọn họ biết Thần Chủ chính là con rể của nhà họ Triệu họ, vậy họ sẽ có tâm trạng thế nào nhỉ.”

Lúc này, Vương Bác Thần ôm Dao Dao, cùng với Triệu Thanh Hà và mẹ vợ đi đến nơi tiến hành hôn lễ.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Triệu Thanh Hà có hơi hâm mộ, nói: “Cô gái kia thật là hạnh phúc mà, được nhận ngàn vạn sủng ái của Thần Chủ.”

Vương Bác Thần cười nói: “Thanh Hà, em thích không?”

Trong lòng Triệu Thanh Hà thầm nở một nụ cười đắng chát, có cô gái nào lại không thích kiểu lãng mạn như thế này chứ? Cô bèn nói sang chuyện khác: “Cho dù thiếp mời đã bị bà nội cầm đi, nhưng em vẫn có cách đi vào. Em không thể nào để lỡ bất kỳ một cơ hội nào được, em phải lấy lại công ty Hoa Nguyên của ba em.”

Trần Ngọc thở hồng hộc nói: “Thích thì có tác dụng gì chứ, cô có bản lĩnh này sao? Đừng quên lời hứa của cô, hừ.”

Vương Bác Thần cười cười nhưng không hề nói chuyện.

Vương Bác Thần mỉm cười.

Vợ ngốc.

Đợi lát nữa cô sẽ biết nữ chủ nhân trong hôn lễ của Thần Chủ mà người nhà họ Triệu chuốt nhọn đầu muốn tham gia lại chính là cô đây.

“Quốc Chủ đã đặc biệt ra lệnh cho mười vạn quân đóng Hà Châu đây để duy trì trị an, ai dám quấy rối chính là kẻ địch của quân đội Nước R…”

“Nơi cử hành được chia thành vài khu, khu A có đẳng cấp cao nhất, phú hào quyền quý nổi danh nhất năm tỉnh Giang Nam đều ở tại khu A…

“Các gia tộc lớn đều đã tiến vào lễ đường…”

Ngoài sân, gần như tất cả đều là phóng viên, họ chen lấn nhau để phát tin.

Tiếng người huyên náo, người đông nghìn nghịt.

“Thật sự không biết là gia tộc nào lại may mắn có thể kết thành thông gia với Thần Chủ như thế. Gia tộc kia cũng thật là ngu xuẩn, nếu tôi là nhà họ Triệu thì tôi đã sớm tuyên bố, cũng sẽ lợi dụng cơ hội này để phát triển một cách trắng trợn, cũng có thể nắm trong tay việc trở thành gia tộc hạng nhất ở cả nước.”

Tuy bà cụ Triệu vô cùng hâm mộ, trên mặt lại đầy vẻ kiêu ngạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện