CHƯƠNG 36

“Chạy đi, Thần à, mau chạy đi … a … Thần… Thần à, mẹ … mẹ yêu con…”

Bốn năm trước, những sự kiện bi thảm xảy ra vào đêm hôm đó dường như vẫn còn sống động ngay trước mắt.

Mẹ của Vương Bác Thần, Lý Kì, quỳ trên mặt đất trong tuyệt vọng, người bê bết máu, cầu xin anh trai của bà là Lý Kiệu và cha cô là Lý Thành.

Bà dập đầu mình đến be bét máu, kêu gào thảm thiết, cầu xin sự thương xót, khóc lóc, hét lên, tuyệt vọng! !

Thứ đáp lại bà cũng chỉ có ánh mắt càng thêm lạnh lẽo và ác độc.

“Ba, anh, các người muốn công ty, con sẽ cho các người hết, cho các người hết đó. Các người giết con đi, các người hãy giết con đi, con cầu xin các người giết con đi, tha cho Thần, tha cho Thần đi..”

Người đã giết mẹ chính là cha ruột của mẹ, Lý Thành, và anh trai của mẹ là Lý Kiệu! !

Chỉ vì đồng tiền, bọn họ đã giết người, cực kỳ phi nhân tính! !

Năm đó, mẹ chỉ mất mười năm để xây dựng nhà họ Lý từ một gia tộc hạng ba thành gia tộc hạng nhất với khối tài sản hàng nghìn tỷ.

Còn cha con Lý Thành, chỉ vì sợ mẹ giao tập đoàn cho mình mà đã âm mưu đoạt quyền.

Lý Kiệu là người làm khó trước, oán trách mẹ ích kỷ, không giao công ty cho họ. Nhân lúc mẹ bị bệnh, đã giam lỏng bà, dày vò thảm thương, đòi quyền kiểm soát công ty.

Người cậu thứ hai Lý Hoàng không nhẫn tâm đã lén thả mẹ đi, Lý Kiệu và Lý Thành đã dẫn người truy sát đến bên sông Tiềm Long.

Toàn thân mẹ bê bết máu, một tay đẩy mình vào sông Tiềm Long, máu tươi phun lên mặt mình.

Với vẻ mặt kiên quyết, mẹ quay người ngăn chặn đám người Lý Kiệu, bà ôm chặt lấy chân Lý Kiệu, cầu xin họ giết bà, và tha cho mình!

Lý Kiệu kéo lê mẹ đi hơn chục mét, không thể đuổi kịp mình, từng dao từng dao chém lên người mẹ…

Còn mình đã trôi giạt cả cây số như một con chó chết trên sông Tiềm Long!

Nếu không phải Triệu Thanh Hà chạy đi chơi vào ban đêm, khi anh bất lực, tuyệt vọng và nghĩ rằng mình sẽ chết, cô đã vớt anh lên, thì chỉ e anh đã đem mạng xuống hoàng tuyền, ngay cả cơ hội báo thù cho mẹ cũng không có!

Đêm đó, một đêm khiến anh bạc đầu.

Tiếng hét thảm của mẹ khiến trái tim Vương Bác Thần đau đến phát điên, cổ họng đau đớn hét lên như một con dã thú!

Vương Bác Thần ôm lấy ngực, trái tim đau như bị xé toạc ra!

Đột nhiên, phun ra một ngụm máu! Trái tim này quá đau, quá nặng nề!

“Mẹ, con trai, đã trở về rồi, đến để trả thù cho mẹ !!”

Đôi mắt của Vương Bác Thần đỏ ngầu, ngập tràn tia máu.

Trong mắt người đàn ông, hừng hực ngọn lửa trả thù!

Vương Bác Thần ném chiếc mặt nạ hình mặt khỉ trên tay xuống sông!

Năm 8 tuổi, anh sốt cao kéo dài, mẹ mua mặt nạ Tề Thiên Đại Thánh, nói với anh, bảo anh kiên cường, chiến thắng mọi khó khăn như Tề Thiên Đại Thánh.

Mặc dù chiếc mặt nạ này giống hệt cái mà mẹ đã mua, nhưng nó sẽ không bao giờ là cái mà mẹ đã mua! !

Giờ đây, anh không còn cần đến chiếc mặt nạ này để tự an ủi mình nữa.

Chỉ để chiếc mặt nạ này an ủi linh hồn của mẹ trên thiên đàng. Con trai bà, đã mang đầy danh dự, trở về rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện