CHƯƠNG 22

Vương Bác Thần chỉ cảm thấy đầu giống như nổ oành một tiếng!

Rốt cuộc lòng dạ phải ác độc cỡ nào mới có thể làm ra chuyện không bằng loài heo chó như vậy!

Vương Bác Thần phẫn nộ gầm lên, giống như sấm sét cuồn cuộn đang đánh. Anh lao tới, một cái tát đánh bay Triệu Phương ra ngoài, ngã giống như con chó ăn cứt, nằm bò trên đất, tóc tai rũ rượi giống như ổ gà, nửa gương mặt đều bị đánh sưng vù!!

“Ba tới rồi, ba tới rồi!!”

Vương Bác Thần quỳ xuống đất, ôm chặt lấy Dao Dao, khóc thành lệ nhân!

Con gái của Vương Bác Thần anh bị người ta hành hạ tới mức gầy trơ xương, trên mặt đều là máu, đứa trẻ đau tới mức co rúm, gương mặt nhỏ tái nhợt!!

“Cô là súc sinh sao!!”

Trên tay chân con gái đều là vết thương đóng vẩy, mưng mủ, trên cánh tay lộ ra ngoài, phủ chi chít vết kim đâm màu xanh đen, máu thịt bị kìm kẹp tới mơ hồ, đau tới hôn mê!

Súc sinh!!! Súc sinh!!!

Súc sinh thiên lý khó dung!!

“Aaaaa…”

Trái tim của Vương Bác Thần đau tới nhỏ máu, đau tới quặn thắt lại, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau đớn vô cùng!! Há miệng phun ra một ngụm máu, suýt nữa đau lòng tới ngất đi!

Triệu Phương là em họ xa của Triệu Thanh Hà, năm đó được Triệu Thanh Hà giúp đỡ, cô ta mới được từ vùng nông thôn tới Hà Châu, trở thành cô giáo trường mầm non. Bây giờ lại lấy oán báo ơn, hành hạ Dao Dao thành như này!!”

“Vương Bác Thần.”

Triệu Phương nhận ra Vương Bác Thần, ôm mặt, oán độc đứng dậy, giống như một con rắn độc nhìn chằm chằm ba con Vương Bác Thần.

Mặt bị cái tát đó đánh sưng vù, máu rỉ ra, cô ta chỉ vào Vương Bác Thần mà ác độc nói: “Đồ phế vật như anh vậy mà chưa chết, dám đánh tôi, anh chết chắc rồi. Tôi ngược đãi con gái của anh đấy, thì sao nào. Một tên ăn xin như anh, nếu không phải năm đó Triệu Thanh Hà thu nhận thì anh đã chết từ lâu rồi, còn dám khua tay múa chân với tôi, anh chẳng qua chỉ là một con chó của nhà họ Triệu nuôi mà thôi, còn dám sủa loạn với tôi?”

Ánh mắt của Vương Bác Thần tràn ngập sự giận dữ, nhìn Triệu Phương, giọng nói âm trầm, giống như truyền từ địa ngục ra, nói từng chữ: “Cô – đáng – chết.”

Triệu Phương bị ánh mắt lạnh lẽo đó của Vương Bác Thần dọa, không kìm được mà lùi lại một bước, sợ sệt nói: “Anh, anh muốn làm cái gì? Là… là Triệu Hồng kêu tôi làm, đây là ý của nhà họ Triệu, ngay cả bản thân Triệu Thanh Hà, vì để gả vào hào môn, cũng không để tâm sống chết của cái đồ con hoang này. Bây giờ, Triệu Thanh Hà ở câu lạc bộ Hồng Trần, phong lưu khoái hoạt cùng với cậu Hồ. Anh, anh đừng qua đây.”

Hai mắt Vương Bác Thần đỏ ngầu, đấm một đấm vào mặt Triệu Phương, đánh cho Triệu Phương bay ngược ra lần nữa!

Vương Bác Thần từng bước đi tới!!

Triệu Phương hai tay chống trên đất, không ngừng lùi lại, cô ta bị dọa đái ra rồi, quần bị ướt, sợ hãi nhìn Vương Bác Thần.

“Đừng, đừng, đừng, đừng đánh tôi. Đừng giết tôi, tôi không dám nữa, tôi sau này không dám nữa, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tha cho tôi, tha cho tôi.”

Triệu Phương quỳ ở trên đất dập đầu, không ngừng xin tha, không ngừng dập đầu. Cô ta sợ rồi!! Sợ hãi rồi!!

Cô ta vậy mà cũng sợ rồi!! Cô ta cũng không ngờ, hành vi của cô ta đã tạo thành ảnh hưởng như thế nào đối với một đứa trẻ mới 3 tuổi!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện