「Chào mừng. Tôi rất vui khi được thấy cô bé ghé qua.」

「Nn.」

「Gâu!」

「Hahaha, mi tất nhiên cũng được chào đón, Urushi.」

Chúng tôi hiện đang ở đầu não của Hội Luciel. Tòa nhà có kích thước cũng phải ngang ngửa với Hội Mạo Hiểm, và xa hoa gấp vài lần. Thật sự Fran có phần lạc loài, nhưng con bé vẫn dõng dạc bước vào như thường. Thề con bé cứng thật chứ đùa.

Và quả đồng xu mà chúng tôi đã nhận được cũng éo vừa đâu. Chỉ mới đưa nó ra thôi, viên tiếp tân không nói không rằng, liền lập tức dẫn chúng tôi thẳng đến một căn phòng sang trọng đến khiếp luôn.

Không lâu sau, Rengil xuất hiện. Chúng tôi chỉ mới chia tay nhau thôi, nhưng thái độ của ông ấy vẫn rất nồng nhiệt, mỉm cười và bắt tay với Fran. Dường như Rengil thực sự vui.

「Vậy, cô bé đến đây có chuyện gì thế, hay chỉ ghé thăm thôi?」

「Nn. Tham gia cái này.」

「Oh, cuộc thi Vua Bếp à? Cháu đã vượt qua vòng đầu chưa?」

Rengil lập tức hiểu được câu chuyện của Fran chỉ với một cái liếc qua chiếc tờ rơi mà Fran giao ra. Độ nổi tiếng của kì thi này thì khỏi bàn, nên ông ấy nhận ra âu cũng là điều tất nhiên.

「Master đậu.」

「Cô bé có master? Hình như đâu có một người tựa vậy lên tàu đâu, đúng không?」

「Nn. Master rất bí ẩn, như một bóng ma.」

「Hiểu rồi, vậy cả hai gặp nhau ở đây à?」

Qua lời miêu tả, có vẻ như Rengil đã hiểu sang một câu chuyện kì lạ kiểu: Tôi, master của con bé, là một tên thích lông bông khắp lục địa và ưa xuất hiện chỗ nào đó thì xuất. Nghe không được ngầu cho lắm nhưng thôi đành vậy.

「Muốn có nguyên liệu cho Master, nhằm tham gia kì thi.」

「À, hiểu rồi, vậy đó ắt là lý do mà cô bé tới đây. Thế master của Fran định làm món gì? Những thí sinh tham gia qua các năm đang ngày càng đáng gờm hơn, nên nó buộc phải là thứ gì đó tuyệt vời mới được.」

「Cà ri.」

「Cà ri? Tôi chưa từng nghe qua nó.」

「Món riêng của Master, đây.」

Fran lấy ra một dĩa cà ri từ kho đa chiều của mình và đặt trước mặt bàn, đối diện Rengil.

Người thuyền trưởng nhìn chiếc dĩa với ánh mắt do dự. Mà không trách cứ gì được. Nó có màu đà, và với một thứ mà mình chưa biết, thì khó mà tin tưởng vào mùi vị của nó được. Ông ấy hẳn còn chẳng hình dung nổi mùi vị có thể sẽ ra sao cơ. Tuy nhiên, mọi chuyện sớm thay đổi, khi Rengil bắt được mùi hương thoáng qua của nó, để rồi nhận ra thứ được bày trên bàn được nêm nếm bởi rất nhiều gia vị, khiến ông ấy vô thức nuốt ực một phát.

「Được rồi, để xem nào.」

Miếng đầu tiên Rengil vẫn còn cẩn thận và đề phòng, nhưng hương vị của nó đã xóa sạch tất cả những biểu cảm đó. Chiếc muỗng của ông ấy được đưa lên hạ xuống không ngừng sau khi chúng tôi đưa cho Rengil tờ giấy lau. Việc ông ấy thích thú như thế làm tôi có phần thỏa mãn.

「Ngon, ngọt ngào và hoàn toàn đặc trưng. Tôi có thể đảm bảo món ăn này sẽ cực kì đắt khách nếu mang ra kinh doanh. Một công thức rất giá trị đấy!」

Rengil kích động đến nỗi gần như la lên. Tuyệt, chúng tôi đã được công nhận bởi một thương gia lão luyện.

「Vậy đây là món mà anh ta dự tính bán tại xe hàng của mình?」

「Nn.」

「Tôi hiểu rồi...」

「Có chuyện gì sao?」

「Gâu?」

「Món ăn này rất ngon, nhưng có phần không phù hợp với phương thức bán rong.」

「Tại sao? Ngon mà.」

「Nhưng là một chuyện hoàn toàn khác nếu xét đến sự tiện lợi cho khách hàng.」

Hầu hết những món ăn được mang ra thi đấu đã lọt vào vòng trong đều dạng như xiên nướng hoặc súp, các món ăn mà người mua có thể có được ngay sau khi mua. Mục tiêu của cuộc thi là lợi nhuận, khiến bạn buộc lòng phải tận dụng tối đa từng khoảng khắc.

Cà ri không như những thứ mà tôi vừa liệt kê ra, người mua chẳng thể yêu cầu xong mang đi một cách đơn giản được. Từng dĩa một phải có một mớ những cơm, và cà ri được rưới lên nữa rồi mới đưa cho khách được. Chưa kể đến việc bán theo dĩa nhựa khiến người ta không thể mua số lượng lớn. Và trên hết, mỗi người sẽ chỉ mua một phần thôi.

Vậy bỏ phần cơm đi mà biến cà ri thành một kiểu súp? Hmm... dẹp, tôi chẳng tài nào hình dung nổi nó có thể đánh bại món súp Súp Xương Rồng kia.

Biết rằng phải biến tấu sao cho phù hợp làm Fran phải rên rĩ.

「Cách tiện hơn để bán nhiều cà ri...?」

「Ừ. Ở vòng hai, cô bé không thể cứ dựa dẫm vào hương vị là xong.」

Cứ kẹt với cà ri kèm cơm như vầy sẽ chẳng đi tới đâu cả.

「A! Có ý tưởng. Lật ngoài vào trong.」

「Ngoài vào trong?」

「Nn. Cà ri trong cơm, như onigiri.」

「Gâu!」

Onigiri vốn là một trong những món ăn ưa thích của Fran. Dù bên trong nắm cơm có gì đi nữa, em ấy đều thích cả, nên chắc con bé nghĩ cà ri cũng chắc không khác mấy. Urushi có vẻ thích ý tưởng đó; Cậu nhỏ lập tức chảy nước dãi sau khi nghe Fran nói.

Onigiri vị cà ri? Đó thật sự là một ý hay, nhưng cà ri chắc chắn sẽ chảy ra dưới đáy nắm cơm ngay, không thuận tiện chút nào. Tôi có thể khiến cho cơm bệch thật chặt lại với nhau, tuy nhiên cách đấy sẽ phá hỏng hương vị mất.

(Sao không chiên lên như tempura?)

『Hmm, tempura onigiri cà ri?』

Chắc sẽ ổn. Cái tên chẳng được ngầu cho lắm, nhưng hương vị ắt không tồi đâu. Tuy nhiên, tôi có một ý hay hơn. Fran đã gợi cho tôi một món mà cho tới bây giờ, tôi mới bất giác nhớ lại.

『Hmm, một ý tưởng hay tuyệt cú mèo.』

(Nn? Tempura cà ri?)

『Không, không phải cái đó.』

Tôi biết một món có thể đáp ứng hết những mục tiêu của chúng tôi. Không những rẻ, dễ dàng mang qua lại mà còn có thể bán với số lượng lớn nữa. Chúng cực kì ngon khi vừa nướng xong, nhưng để nguội cũng rất tuyệt.

『Hãy làm bánh mì cà ri (Curry bread) đi.』

(Bánh mì cà ri!)

(Gâu gâu!)

Fran và Urushi đều chưa từng nghe qua món đó, nhưng miễn có chữ ‘cà ri’ là đủ để mắt cả hai long lanh lấp lánh rồi.

Nếu là bánh mì cà ri, tôi có thể làm ra số lượng cực lớn kịp lúc. Thậm chí còn đủ khả năng để làm nhiều vị khác nhau nữa.

Nghe tôi miêu tả chi tiết hơn khiến mắt của Fran còn sáng hơn nữa.

「Chắc chắn sẽ ngon. Bánh mì cà ri.」

「Gâu!」

「Bánh mì cà ri? Gì thế?」

「Bỏ cà ri trong bột mì xong nướng lên.」

「Hiểu rồi, hiểu rồi. Nghe có vẻ hiệu quả. Không chỉ lôi kéo được thực khách bằng hương vị của món ăn, mà còn cho phép họ mua bao nhiêu cũng được.」

「Có thể làm nhiều vị khác nhau.」

「Ồ, điểm tốt đó.」

Được rồi! Tôi đã biết mình phải làm gì rồi, bánh mì cà ri! Dù thế vẫn còn cả tấn các thứ khác cần lo.

「Cần bột mì, có không?」

「Hmm... Bột mì thông thường dùng để nướng bánh mì được chứ?」

(Master?)

『Ổn cả.』

「Không vấn đề gì.」

「Được rồi.」

Dường như họ có cả tấn bột trong kho, nên chúng tôi muốn bao nhiêu cũng được.

「Tôi sẽ đặt hàng số bột mà cô bé cần nhanh nhất có thể.」

「Nn. Cảm ơn.」

Tôi vẫn còn hơi lo về số nguyên liệu còn lại.

「Cần nhiều thứ khác nữa. Có thể mua ở đây?」

「Còn tùy thứ mà cô bé đang nói đến kia. Ít nhất là chúng tôi có kha khá mặt hàng rau củ rắn.」

「Rau củ thì cần cà rốt, khoai tây, hành tây. Cả táo nữa.」

「Được rồi, chúng tôi chẳng có rau củ ma pháp hoặc tương tự, nhưng nếu chỉ có thể thì không sao hết, đặc biệt là những thứ mà cô bé yêu cầu đều có thể dự trữ một thời gian. Tuy nhiên, không có cái nào vừa mới hái xong đâu.」

Nếu như vậy thì đành chịu thôi. Tôi ngay từ đầu đã hạnh phúc khi có được một nguồn cung đáng tin cậy như vầy rồi. Nhưng số còn lại phải may lắm mới có.

「Thịt ma thú?」

「Chúng tôi có thể bán một chút cho cô bé trong một khoảng thời gian, nhưng...」

Không bất ngờ lắm. Ngay cả các chợ thịt còn không chạm tay nổi vào chúng nữa mà. Chết tiệt, giờ sao đây? Chúng tôi đã xác định rõ ràng mục tiêu, tuy nhiên lại thiếu mất phần quan trọng nhất để thực thể hóa nó.

「Vậy nước?」

「Nước? Như thế nào?」

「Nước ma pháp, có tác dụng tương tự hồi phục.」

「Chúng cũng rất hiếm. Nước khá khó để làm biến chất, nên tôi không thể nói rằng trong kho còn nhiều được.」

Arggghh, vậy là tiêu luôn lựa chọn thứ hai... Khoang, chờ đã, chúng tôi có thể tự thân làm ra thứ nước kia được. Tôi còn có nguyên một cái ao độc nào đó trong kho đa chiều còn gì, chỉ cần sử dụng Potion of Attribute Reversal là xong.

Nói cách khác, vấn đề còn lại là thịt ma thú. Hmm... thành thật mà nói, tôi có cách giải quyết cũng khá tốt. Chúng tôi không phải ngày nào cũng lăn lộn trong bếp, chúng tôi là mạo hiểm giả. Nếu chẳng mua được thứ mình muốn trong chợ, thì thôi tự mình đi lấy quách cho xong. Vẫn còn vài ngày nữa trước khi vắt chân lên cổ chạy. Vì thế, tất cả những gì cần quan tâm là cần tìm con mồi ở chỗ nào.

「Bỏ qua việc nước nôi, nơi nào tìm được ma thú?」

「Cô bé đang tính đến việc đi săn chúng à?」

「Nn.」

「Tôi nghĩ là có một nơi hoàn hảo đó.」

Rengil kể cho chúng tôi một chút về một bãi Haunt ở phía nam Barbra có tên là Cage of Crystal, hạng B.

Đó là nguồn cung thịt ma thú lớn nhất của thành phố. Bãi Haunt là nơi sinh sống của rất nhiều ma thú hạng D, nên vùng đó thật sự nguy hiểm. Nó không xa lắm, nên người thuyền trưởng cho rằng chúng tôi sẽ không gặp phải vấn đề nào đâu.

「Tôi muốn cảnh báo cô bé là hãy cẩn thận, nhưng chắc là không sao đâu, Fran đằng nào cũng có Urushi ở bên mà.」

「Nn. Sẽ ổn thôi.」

「Gâu!」

「Nếu có dư phần thịt nào thì xin hãy bán lại cho Hội, được chứ?」

Ôi ổng thời cơ dữ. Mà sao đi nữa, chúng tôi nợ Rengil. Những thông tin mà ông ấy rất có giá trị, ấy vậy chúng tôi chẳng cần phải trả đồng nào cho chúng. Rengil quả thật tốt bụng. Ừ, tôi nghĩ là trong tương lai sẽ còn gặp lại ông ấy nhiều.

Và mọi chuyện ở đây đã xong. Trễ lắm rồi, nên tôi quyết định rời đi để thu thập thông tin cũng như pha chế thứ nước kia và các thứ linh tinh tương tự. Có vẻ thông thường, để tới được bãi Haunt kia thì mất cỡ hai ngày đi ngựa, nên dù cho có là chúng tôi thì chừng một ngày mới xong. Ngày mai cần phải khởi hành sớm đây.

『Sẽ rất khó khăn để hoàn thành tất cả mọi việc sao cho kịp thời giờ, tuy nhiên, ta tin tưởng hai đứa. Cố lên nào!』

「Nn. Vì lợi ích của bánh mì cà ri.」

「Gâu gâu!」

Tôi đồ rằng hai đứa nó chỉ vì ham ăn thôi… Mà sao cũng được. Mục tiêu tiếp theo sẽ là tìm hiểu về bãi Haunt kia, dùng bữa tối, và dùng chút thời giờ để căng óc nghĩ chi tiết về món bánh mì cà ri kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện