Sự im lặng bao trùm căn bếp khi chúng tôi đã sẵn sàng ‘lâm trận’.
Đầu tiên của đầu tiên là gia vị.
Không phải loại nào, chúng tôi cũng có thể sử dụng cho món ăn, vì thế, phải sắp xếp các thứ cần thiết và đặt ở một vị trí rõ ràng. Chẳng quá chút nào khi nói rằng việc này mang tính quyết định: Hoặc tạo nên, hoặc phá hủy tất cả. Tiếp theo sẽ là màn trộn gia vị đầy nâng niu, như hứng trứng, đỡ hoa…
—Hoặc đếu. Ngay cái lúc mà tôi đang cố thận trọng hết mức, thì Urushi vì đống gia vị mà nghẹt hết cả mũi. Thông thường, điều đó chẳng có gì là phiền toái, cho đến khi cậu ta hắt hơi một phát, làm một số bay đến chỗ Fran làm con bé cũng hắt hơi không kém nữa, gia vị gia viết gì bay tùm lum tù mù hết cả lên.
『Được rồi, sao hai đứa không đi chỗ khác một lúc trong khi anh chuẩn bị gia vị?』
「Nn.」
「Whimper…」
Tôi thực sự muốn sử dụng song trùng của mình để nêm nếm, tuy nhiên đành thôi, cứ để nó lại phòng những lúc khẩn cấp.
Tôi nhờ Fran chuẩn bị các loại gia vị khác. Điều này sẽ tránh các bất cứ tai nạn nào nữa, cũng như giúp tôi không phải lao đầu vào làm mọi thứ.
「Sẽ chuẩn bị tốt.」
「Gâu?」
『Hmm, ừ, có vẻ như không có gì để mi làm rồi, Urushi. Xin lỗi nghe.』
「Whimper whimper…」
『Ta biết mi muốn giúp, nhưng đâu thể khác được.』
「Gâu gâu gâu!」
『Ta biết, thấy rồi, nhưng có cố cũng không đâu.』
「Gâu!」
『Và việc mi có bao nhiêu cái chân đi nữa cũng không quan trọng.』
Urushi đang cố đứng trên hai chân sau, trong khi chứng minh mình có thể dùng hai chân trước làm các công việc bình thường như bao người. Tuy nhiên, nhìn kiểu gì cũng thấy mấy cái chân của cậu nhỏ đang run run, chẳng thuyết phục chút nào cả.
Nhưng trông Urushi như vậy không khỏi làm tôi muốn tìm việc gì đó cho cậu nhỏ làm.
Để xem nào... Cậu ta chỉ có thể dùng mỗi miệng và hai chân trước. Cái đầu tiên đáng tin hơn, nên tốt nhất là một việc gì đó lao động mồm.
『À, biết rồi, mi muốn giúp ta làm bơ không?』
「Gâu?」
『Đợi chút.』
Tôi lôi từ kho đa chiều ra một cái thùng gỗ. Bên trong là sữa tươi nguyên, lấy từ chẳng ai khác ngoài Hội Luciel. Dự định của tôi là dùng nó để tạo bơ cho món gà loại cay nhất. Lúc đầu tôi đang tính sử dụng ma pháp không/thời gian, tuy nhiên công việc này Urushi có thể làm được, nên giao cho cậu nhỏ vậy.
Đầu tiên, tôi bảo Urushi trở về kích thước thật.
『Này Urushi, mở miệng ra.』
「Gâu.」
『Bắt lấy.』
「Gâu?」
『Đừng có cắn mạnh quá, nghe chưa? Nó được làm từ gỗ, hàng dễ vỡ đó.』
「Gâu.」
『Được rồi, việc này không phức tạp đâu. Tất cả những gì cần làm là lắc nó thiệt mạnh vào, lắc hết sức luôn đi, cho đến khi ta kêu dừng, được chứ?』
「G-Gâu...?」
『Làm hay không?』
「G-Gâu!」
Đáp lại, Urushi bắt đầu xoay xoay cái thùng như mấy tay nhạc rock hay metal music, hoặc gần gũi hơn chút là không khác mấy cái chong chóng (Headbanging). Cậu ta chỉ cần giữ như thế một tiếng là ổn, và thế là có bơ! Tuy xong việc thì không chỉ chóng mặt thôi đâu, nhưng đó là ý muốn của Urushi, nên thôi đành vậy.
Và thế là cả Urushi lẫn Fran đều có thứ để làm, thành thử tôi có thể trở lại với việc chuẩn bị nguyên liệu.
Thời gian cứ thế trôi đi, nhanh đến nỗi chúng tôi chẳng hề cảm nhận được luôn.
Urushi, như ai cũng đoán trước được, đến đứng cũng không nổi. Ngay sau khi hoàn thành phần của mình, cậu ta liền loạn choạng lê về một góc phòng luôn.
『Mấy đứa muốn nghỉ ngơi một chút và đi chơi hội không?』
「Nn, đi thăm các quầy đồ ăn rong.」
『Ừ, chắc cả việc đó luôn.』
Thành phố đã hoàn toàn chuyển mình sang chế độ lễ lạc từ khi nào chẳng hay. Dọc trên các tuyến đường là hàng hàng những xe rong, cũng như từng đoàn kín mít những người dự hội.
『Thật là tràn đầy sức sống.』
「Nn, nom nom.」
『Đệch, em bắt đầu ăn luôn rồi đó à!?』
「Nn, mực nướng.」
「Crunch crunch.」
『Giờ đến lượt Urushi á? Miếng thịt đó đào đâu ra thế? Chẳng phải có hơi quá sức nhanh không, chúng ta chỉ mới ra ngoài có một phút chứ mấy?』
Chờ đã, chẳng phải Urushi mấy giây nãy còn đứng không nổi mà? 「Tiếng gọi nơi mĩ vị.」
「Gâu.」
Mà chắc sẽ không sao đâu, miễn là đừng đau dạ dày hay tương tự là được.
Trên đường, Fran không ngừng xuyên qua bên trái phải đám đông, chẳng buôn tha cho bất cứ quầy hàng nào mà ẻm thích.
Không lâu sau, chúng tôi đã bắt đầu nghe thấy tiếng nhạc. Tất nhiên chẳng phải phong cách Nhật rồi, mà gì đó tương tự với Châu Âu, pha lẫn chút Châu Phi hơn.
Khi đi đến nguồn gốc của nó, chúng tôi phát hiện ra một giàn nhạc năm thành viên đang chơi bên vệ đường. Các công cụ có phần giống với Trái Đất, như các vật có hình dạng tựa cây đàn violin hay ống sáo kia kìa.
Thời gian cũng chẳng buôn tha cho chúng tôi khi thưởng thức lễ hội; Mặt trời đã khuất dạng từ đằng chân trời khi nào không ai hay.
Hoàng hôn kéo theo một âm thanh náo nhiệt, phấn khởi của đám đông.
『Ồ? Hình như đang có gì đó.』
「Đằng kia. Thật sự đông.」
『Trông như một chiếc xe hoa. Chờ đã, có bóng người trên nó?』
「Nữ tu.」
『Huh, em nhắc mới để ý, trang phục rách rưới như vậy trông giống tu sĩ thật.』
Thẩm định cho thấy cô ấy là một Miko. Chờ đã, vậy cổ có thể nghe tiếng nói của các vị Thần? Nếu vậy hoặc Thần có thiệt tồn tại, hoặc chỉ đơn thuần là tiên đoán tương lai thôi?
Chúng tôi định đi theo chiếc xe hoa như một dạng nghi lễ, tuy nhiên, ai cũng có suy nghĩ giống chúng tôi cả, thành thử lộn xộn hết biết. Cứ bị kẹt giữa đoàn người này thì sẽ lỡ nghi lễ mất.
『Hãy lên cao một chút đi, né bớt chứ đông quá.』
「Nn.」
Fran tách ra khỏi dòng người, và leo lên tòa nhà gần nhất. Cứ thế, vừa theo đoàn, em ấy vừa nhảy từ mái nhà này đến ngọn cây nọ, rồi từ ngọn cây nọ nhảy sang mái nhà kia. Công nhận là như vầy có chút gian lận, nhất là khi ai ai cũng phải chật vật để mà tiến tới, nhưng tận dụng được gì thì phải tận dụng luôn chớ.
Chúng tôi cuối cùng cũng dừng lại một tháp đồng hồ mang tầm nhìn bao phủ toàn bộ quãng trường mà nghi lễ diễn ra. Thề, view đẹp hết sức.
Có vẻ như chúng tôi canh giờ khá chuẩn đấy chứ, chuẩn bị xong vị trí sẵn sàng ngay lúc chiếc xe vừa tới quãng trường.
Không lâu sau, buổi lễ chính thức bắt đầu. Cô Miko đọc lời nguyện cầu dưới dạng lời ca của mình, trong khi đám đông tĩnh lặng hẳn. Khung cảnh nhanh chóng chỉ còn mỗi giọng của cô gái cùng các nhạc cụ hỗ trợ. Lần này, giao điệu thật sự nhẹ nhàng hơn, mang máng một chút phong cách Nhật Bản được lẫn vào.
Sáu vũ công xinh đẹp bước ra quãng trường khi Miko vẫn đang hát; Những mái tóc màu bạc, dài ngang vai của họ khi đang dốc hết trái tim của mình vào vũ điệu cùng đung đưa như xuyên qua bầu trời đêm.
「Đẹp quá.」
『Ừ.』
Tôi không khỏi chú ý đến cách mà các động tác kia được thực hiện: Chúng đều mang đậm tính thực tế và hiệu quả, như kiểu, có thể sử dụng cho chiến đấu được vậy.
___________
Thông tin chung
Tên: Charlotte
Tuổi: 16
Tộc: Con người
Trạng thái: Trung lập
Cấp độ: 30/99
HP: 146
MP: 198
STR: 68
VIT: 77
AGI: 141
INT: 96
MGC: 100
DEX: 111
Kĩ năng:
Evasion: Lv 6
Singing: Lv 5
Wind Magic: Lv 3
Blink: Lv 3
War Dance: Lv 7
War Dance Techniques: Lv 6
Hand to Hand Combat: Lv 3
Close Quarters Combat: Lv 4
Dancing: Lv 8
Water Magic: Lv 3
Vigour Manipulation
Magic Manipulation
Đặc Kĩ:
Captivating Dancer
Trang bị:
Magic Steel Ring of Combat
Macaque’s Cold Resistance Wear
Pearl Wolf’s Mantle
Pearl Wolf’s Sandals
Anti-Charm Bracelet
Ankle Bracelet of Beauty
___________
Có vẻ như các vũ công đều mang chức vụ War Dancer. Chắc kĩ năng chính của nghề là War Dance. Hmm, kiểm tra một chút nữa xem thử.
War Dance: Võ thuật cho phép người sử dụng tấn công trong khi khiêu vũ.
War Dance Techniques: Quyến rũ những kẻ địch nhìn phải, đồng thời khích lệ phe mình.
Captivating Dancer: Khuếch đại hiệu quả của toàn bộ các kĩ năng liên quan đến khiêu vũ.
Vậy về cơ bản họ có thể tấn công và múa cùng một lúc? Sao dạo này mấy kĩ năng như chui lên từ manga cứ liên tục xuất hiện vậy nhỉ? Vũ khí duy nhất mà họ cần mang theo cũng chỉ là một chiếc nhẫn con con nữa chứ, ngầu hết sức.
Fran lấy ra một ly ginger ale ấm và tiếp tục xem cảnh lễ hội. Em ấy có vẻ bắt đầu thích sự kiện này.
Tiện luôn, loại gừng ở đây không được cay như ở Trái Đất, chúng nhiều phần ngọt hơn, nên hầu hết mọi người đều ăn trực tiếp như hoa quả luôn thay vì sử dụng như một loại gia vị. Tính ra tôi chưa từng thấy ai dùng gừng để nấu ăn cả, Fran cũng chưa nghe ginger ale hay Shogayaki trước đây.
(trans// Ginger ale: một loại nước ngọt có gas hương gừng, ở đây mang tính ‘hàng nhà làm’ của Nhật hơn; Shogayaki (ginger pork): Lợn nấu gừng, tất nhiên Made in Nippon, món thịt heo phổ biến nhất bên đó.//)
「Yum.」
「Gâu!」
Trên tay vẫn giữ ly nước, Fran ngã lưng và chìm vào bộ lông mềm bông của Urushi. Biểu cảm của em ấy đã trở nên thư thái, nở một nụ cười hạnh phúc hiếm thấy.
Và như thế, chúng tôi tiếp tục thưởng thức lễ hội bên dưới, xem những cô cậu ca sĩ ca hát, những vũ công khiêu vũ giữa quãng trường; Ở một vị trí mà có thể gọi là khán đài VIP.
『Có vẻ kết thúc rồi.』
「Nn. Tuyệt thật.」
Không tệ chút nào. Nghi lễ được tổ chức rất ngoạn mục, nó thật sự như đã khắc ghi vào tim tôi. Giờ đây, tôi thoải mái và tràng đầy sinh lực hết sức, sẵn sàng trở lại căn bếp để tiếp tục công cuộc chuẩn bị gian truân.
Đầu tiên của đầu tiên là gia vị.
Không phải loại nào, chúng tôi cũng có thể sử dụng cho món ăn, vì thế, phải sắp xếp các thứ cần thiết và đặt ở một vị trí rõ ràng. Chẳng quá chút nào khi nói rằng việc này mang tính quyết định: Hoặc tạo nên, hoặc phá hủy tất cả. Tiếp theo sẽ là màn trộn gia vị đầy nâng niu, như hứng trứng, đỡ hoa…
—Hoặc đếu. Ngay cái lúc mà tôi đang cố thận trọng hết mức, thì Urushi vì đống gia vị mà nghẹt hết cả mũi. Thông thường, điều đó chẳng có gì là phiền toái, cho đến khi cậu ta hắt hơi một phát, làm một số bay đến chỗ Fran làm con bé cũng hắt hơi không kém nữa, gia vị gia viết gì bay tùm lum tù mù hết cả lên.
『Được rồi, sao hai đứa không đi chỗ khác một lúc trong khi anh chuẩn bị gia vị?』
「Nn.」
「Whimper…」
Tôi thực sự muốn sử dụng song trùng của mình để nêm nếm, tuy nhiên đành thôi, cứ để nó lại phòng những lúc khẩn cấp.
Tôi nhờ Fran chuẩn bị các loại gia vị khác. Điều này sẽ tránh các bất cứ tai nạn nào nữa, cũng như giúp tôi không phải lao đầu vào làm mọi thứ.
「Sẽ chuẩn bị tốt.」
「Gâu?」
『Hmm, ừ, có vẻ như không có gì để mi làm rồi, Urushi. Xin lỗi nghe.』
「Whimper whimper…」
『Ta biết mi muốn giúp, nhưng đâu thể khác được.』
「Gâu gâu gâu!」
『Ta biết, thấy rồi, nhưng có cố cũng không đâu.』
「Gâu!」
『Và việc mi có bao nhiêu cái chân đi nữa cũng không quan trọng.』
Urushi đang cố đứng trên hai chân sau, trong khi chứng minh mình có thể dùng hai chân trước làm các công việc bình thường như bao người. Tuy nhiên, nhìn kiểu gì cũng thấy mấy cái chân của cậu nhỏ đang run run, chẳng thuyết phục chút nào cả.
Nhưng trông Urushi như vậy không khỏi làm tôi muốn tìm việc gì đó cho cậu nhỏ làm.
Để xem nào... Cậu ta chỉ có thể dùng mỗi miệng và hai chân trước. Cái đầu tiên đáng tin hơn, nên tốt nhất là một việc gì đó lao động mồm.
『À, biết rồi, mi muốn giúp ta làm bơ không?』
「Gâu?」
『Đợi chút.』
Tôi lôi từ kho đa chiều ra một cái thùng gỗ. Bên trong là sữa tươi nguyên, lấy từ chẳng ai khác ngoài Hội Luciel. Dự định của tôi là dùng nó để tạo bơ cho món gà loại cay nhất. Lúc đầu tôi đang tính sử dụng ma pháp không/thời gian, tuy nhiên công việc này Urushi có thể làm được, nên giao cho cậu nhỏ vậy.
Đầu tiên, tôi bảo Urushi trở về kích thước thật.
『Này Urushi, mở miệng ra.』
「Gâu.」
『Bắt lấy.』
「Gâu?」
『Đừng có cắn mạnh quá, nghe chưa? Nó được làm từ gỗ, hàng dễ vỡ đó.』
「Gâu.」
『Được rồi, việc này không phức tạp đâu. Tất cả những gì cần làm là lắc nó thiệt mạnh vào, lắc hết sức luôn đi, cho đến khi ta kêu dừng, được chứ?』
「G-Gâu...?」
『Làm hay không?』
「G-Gâu!」
Đáp lại, Urushi bắt đầu xoay xoay cái thùng như mấy tay nhạc rock hay metal music, hoặc gần gũi hơn chút là không khác mấy cái chong chóng (Headbanging). Cậu ta chỉ cần giữ như thế một tiếng là ổn, và thế là có bơ! Tuy xong việc thì không chỉ chóng mặt thôi đâu, nhưng đó là ý muốn của Urushi, nên thôi đành vậy.
Và thế là cả Urushi lẫn Fran đều có thứ để làm, thành thử tôi có thể trở lại với việc chuẩn bị nguyên liệu.
Thời gian cứ thế trôi đi, nhanh đến nỗi chúng tôi chẳng hề cảm nhận được luôn.
Urushi, như ai cũng đoán trước được, đến đứng cũng không nổi. Ngay sau khi hoàn thành phần của mình, cậu ta liền loạn choạng lê về một góc phòng luôn.
『Mấy đứa muốn nghỉ ngơi một chút và đi chơi hội không?』
「Nn, đi thăm các quầy đồ ăn rong.」
『Ừ, chắc cả việc đó luôn.』
Thành phố đã hoàn toàn chuyển mình sang chế độ lễ lạc từ khi nào chẳng hay. Dọc trên các tuyến đường là hàng hàng những xe rong, cũng như từng đoàn kín mít những người dự hội.
『Thật là tràn đầy sức sống.』
「Nn, nom nom.」
『Đệch, em bắt đầu ăn luôn rồi đó à!?』
「Nn, mực nướng.」
「Crunch crunch.」
『Giờ đến lượt Urushi á? Miếng thịt đó đào đâu ra thế? Chẳng phải có hơi quá sức nhanh không, chúng ta chỉ mới ra ngoài có một phút chứ mấy?』
Chờ đã, chẳng phải Urushi mấy giây nãy còn đứng không nổi mà? 「Tiếng gọi nơi mĩ vị.」
「Gâu.」
Mà chắc sẽ không sao đâu, miễn là đừng đau dạ dày hay tương tự là được.
Trên đường, Fran không ngừng xuyên qua bên trái phải đám đông, chẳng buôn tha cho bất cứ quầy hàng nào mà ẻm thích.
Không lâu sau, chúng tôi đã bắt đầu nghe thấy tiếng nhạc. Tất nhiên chẳng phải phong cách Nhật rồi, mà gì đó tương tự với Châu Âu, pha lẫn chút Châu Phi hơn.
Khi đi đến nguồn gốc của nó, chúng tôi phát hiện ra một giàn nhạc năm thành viên đang chơi bên vệ đường. Các công cụ có phần giống với Trái Đất, như các vật có hình dạng tựa cây đàn violin hay ống sáo kia kìa.
Thời gian cũng chẳng buôn tha cho chúng tôi khi thưởng thức lễ hội; Mặt trời đã khuất dạng từ đằng chân trời khi nào không ai hay.
Hoàng hôn kéo theo một âm thanh náo nhiệt, phấn khởi của đám đông.
『Ồ? Hình như đang có gì đó.』
「Đằng kia. Thật sự đông.」
『Trông như một chiếc xe hoa. Chờ đã, có bóng người trên nó?』
「Nữ tu.」
『Huh, em nhắc mới để ý, trang phục rách rưới như vậy trông giống tu sĩ thật.』
Thẩm định cho thấy cô ấy là một Miko. Chờ đã, vậy cổ có thể nghe tiếng nói của các vị Thần? Nếu vậy hoặc Thần có thiệt tồn tại, hoặc chỉ đơn thuần là tiên đoán tương lai thôi?
Chúng tôi định đi theo chiếc xe hoa như một dạng nghi lễ, tuy nhiên, ai cũng có suy nghĩ giống chúng tôi cả, thành thử lộn xộn hết biết. Cứ bị kẹt giữa đoàn người này thì sẽ lỡ nghi lễ mất.
『Hãy lên cao một chút đi, né bớt chứ đông quá.』
「Nn.」
Fran tách ra khỏi dòng người, và leo lên tòa nhà gần nhất. Cứ thế, vừa theo đoàn, em ấy vừa nhảy từ mái nhà này đến ngọn cây nọ, rồi từ ngọn cây nọ nhảy sang mái nhà kia. Công nhận là như vầy có chút gian lận, nhất là khi ai ai cũng phải chật vật để mà tiến tới, nhưng tận dụng được gì thì phải tận dụng luôn chớ.
Chúng tôi cuối cùng cũng dừng lại một tháp đồng hồ mang tầm nhìn bao phủ toàn bộ quãng trường mà nghi lễ diễn ra. Thề, view đẹp hết sức.
Có vẻ như chúng tôi canh giờ khá chuẩn đấy chứ, chuẩn bị xong vị trí sẵn sàng ngay lúc chiếc xe vừa tới quãng trường.
Không lâu sau, buổi lễ chính thức bắt đầu. Cô Miko đọc lời nguyện cầu dưới dạng lời ca của mình, trong khi đám đông tĩnh lặng hẳn. Khung cảnh nhanh chóng chỉ còn mỗi giọng của cô gái cùng các nhạc cụ hỗ trợ. Lần này, giao điệu thật sự nhẹ nhàng hơn, mang máng một chút phong cách Nhật Bản được lẫn vào.
Sáu vũ công xinh đẹp bước ra quãng trường khi Miko vẫn đang hát; Những mái tóc màu bạc, dài ngang vai của họ khi đang dốc hết trái tim của mình vào vũ điệu cùng đung đưa như xuyên qua bầu trời đêm.
「Đẹp quá.」
『Ừ.』
Tôi không khỏi chú ý đến cách mà các động tác kia được thực hiện: Chúng đều mang đậm tính thực tế và hiệu quả, như kiểu, có thể sử dụng cho chiến đấu được vậy.
___________
Thông tin chung
Tên: Charlotte
Tuổi: 16
Tộc: Con người
Trạng thái: Trung lập
Cấp độ: 30/99
HP: 146
MP: 198
STR: 68
VIT: 77
AGI: 141
INT: 96
MGC: 100
DEX: 111
Kĩ năng:
Evasion: Lv 6
Singing: Lv 5
Wind Magic: Lv 3
Blink: Lv 3
War Dance: Lv 7
War Dance Techniques: Lv 6
Hand to Hand Combat: Lv 3
Close Quarters Combat: Lv 4
Dancing: Lv 8
Water Magic: Lv 3
Vigour Manipulation
Magic Manipulation
Đặc Kĩ:
Captivating Dancer
Trang bị:
Magic Steel Ring of Combat
Macaque’s Cold Resistance Wear
Pearl Wolf’s Mantle
Pearl Wolf’s Sandals
Anti-Charm Bracelet
Ankle Bracelet of Beauty
___________
Có vẻ như các vũ công đều mang chức vụ War Dancer. Chắc kĩ năng chính của nghề là War Dance. Hmm, kiểm tra một chút nữa xem thử.
War Dance: Võ thuật cho phép người sử dụng tấn công trong khi khiêu vũ.
War Dance Techniques: Quyến rũ những kẻ địch nhìn phải, đồng thời khích lệ phe mình.
Captivating Dancer: Khuếch đại hiệu quả của toàn bộ các kĩ năng liên quan đến khiêu vũ.
Vậy về cơ bản họ có thể tấn công và múa cùng một lúc? Sao dạo này mấy kĩ năng như chui lên từ manga cứ liên tục xuất hiện vậy nhỉ? Vũ khí duy nhất mà họ cần mang theo cũng chỉ là một chiếc nhẫn con con nữa chứ, ngầu hết sức.
Fran lấy ra một ly ginger ale ấm và tiếp tục xem cảnh lễ hội. Em ấy có vẻ bắt đầu thích sự kiện này.
Tiện luôn, loại gừng ở đây không được cay như ở Trái Đất, chúng nhiều phần ngọt hơn, nên hầu hết mọi người đều ăn trực tiếp như hoa quả luôn thay vì sử dụng như một loại gia vị. Tính ra tôi chưa từng thấy ai dùng gừng để nấu ăn cả, Fran cũng chưa nghe ginger ale hay Shogayaki trước đây.
(trans// Ginger ale: một loại nước ngọt có gas hương gừng, ở đây mang tính ‘hàng nhà làm’ của Nhật hơn; Shogayaki (ginger pork): Lợn nấu gừng, tất nhiên Made in Nippon, món thịt heo phổ biến nhất bên đó.//)
「Yum.」
「Gâu!」
Trên tay vẫn giữ ly nước, Fran ngã lưng và chìm vào bộ lông mềm bông của Urushi. Biểu cảm của em ấy đã trở nên thư thái, nở một nụ cười hạnh phúc hiếm thấy.
Và như thế, chúng tôi tiếp tục thưởng thức lễ hội bên dưới, xem những cô cậu ca sĩ ca hát, những vũ công khiêu vũ giữa quãng trường; Ở một vị trí mà có thể gọi là khán đài VIP.
『Có vẻ kết thúc rồi.』
「Nn. Tuyệt thật.」
Không tệ chút nào. Nghi lễ được tổ chức rất ngoạn mục, nó thật sự như đã khắc ghi vào tim tôi. Giờ đây, tôi thoải mái và tràng đầy sinh lực hết sức, sẵn sàng trở lại căn bếp để tiếp tục công cuộc chuẩn bị gian truân.
Danh sách chương