Sau khi xong chuyện ở Công Hội, chúng tôi trở lại nhà trọ.

Dù bản thân muốn lập tức phi ra ngoài, tìm một căn bếp, mua sắp tất cả những gì cần thiết, tuy nhiên phải từ từ. Vẫn còn thứ mà tôi cần lưu tâm trước.

『 Chúng ta nên quyết định sẽ bán gì. 』

「 Cà ri. 」

「 Gâu! 」

『 Ừ tất nhiên, nhưng vấn đề ở đây là nên dùng gia vị và nêm nếm như thế nào. Việc suy nghĩ phục vụ khách hàng ra sao cũng cần phải lưu ý đến. 』

Barbra là một thị trấn khá lớn, vì thế có thể bắt gặp rất nhiều gian hàng ẩm thực và tương tự ở khắp mọi nơi, nên chắc sẽ không quá khó để có được các thứ mà chúng tôi cần. Dĩa nhựa và muỗng gỗ có thể dễ dàng sản xuất đồng loạt thông qua thuật giả kim, với cả Hội Đầu Bếp cũng có nhiều mối quan hệ, nên nếu muốn thì mọi chuyện liên quan đến cơ sở vật chất sẽ được giải quyết. Họ nhiều khi cũng sẽ cho chúng tôi một cái giá tốt.

Chúng tôi đã sẵn cho mình tất cả những gia vị cần thiết nhờ những ‘bè bạn’ cướp biển, thành thử có thể bỏ qua việc đó.

Nhìn chung, chúng tôi đang sở hữu bốn mươi loại gia vị khác nhau, chúng đều được bỏ vào từng cái đĩa riêng biệt và đang bày ra trước mặt tôi. Chúng tôi có lượng lớn đến nỗi được quyền tự do lựa chọn hoặc cay, hoặc là ngọt cho món cà ri.

「 Ngọt đi. Cay tuy ngon nhưng khó ăn. 」

『 Hm, em khi nào chả thích vị ngọt nhỉ. Cạnh đó, cà ri ngọt sẽ đỡ mạo hiểm hơn nhiều so với cà ri cay, nhất là nhiều khả năng trẻ con sẽ đóng góp không nhỏ vào doanh thu. 』

「 Nn. 」

「 *whimper* 」

『 Ồ, đúng rồi, mi thích vị cay hơn đúng không, Urushi? 』

「 Gâu gâu! 」

『 Hmm, anh cũng nghĩ không ít người ngoài kia thích vị cay đâu. 』

Chúng tôi có thể làm cả hai luôn, nhưng đằng nào đi nữa, đầu tiên cần tập trung vào phần nguyên liệu hơn...

『 Chúng ta nên làm loại cà ri nào? Có thể lựa chọn thịt giống-bò, giống-heo, giống-thằn-lằn, giống-cá hoặc giống-gà. Vị giống-bọ, giống-hổ, giống-sói cũng tốt. 』

Việc tôi thêm từ ‘giống-’ cốt cũng do tôi không định thật sự dùng thịt của gia súc mà là từ ma thú. Ví dụ, Crash Boar thay cho lợn, Rock Bison nếu muốn có thịt bò.

「 Hmm... thịt heo. 」

『 Được thôi, chúng ta có thể làm nó. 』

「 Gâu! 」

『 Mi thích thịt chim, đúng không Urushi? 』

「 Gâu gâu! 」

『 Vậy thịt heo và chim sẽ là hai món chính của chúng ta. 』

「 Gâu! 」

Vùng Kansai thường chuộng cà ri thịt bò. Tuy nhiên tôi là dân Kantou, vì thế tôi có xu hướng thích thịt heo hơn. Fran cũng vậy, và em ấy luôn chọn loại thịt đó để làm cà ri. Nên tôi hầu như dùng toàn bộ các loại ma thú giống bò để làm hamburger và nướng xông khói thay vì làm cà ri.

Nếu cần thịt thì chúng tôi sẽ ghé qua vài cửa hàng như thế. Tôi nhớ có một số lượng lớn các quầy tựa vậy tại chợ. Tuy nhiên khu chợ không nhỏ chút nào, thành thử tôi chưa hẳn xem qua chúng, nhưng chắc chắn phải có một số nơi chuyên bán thịt ma thú.

『 Em muốn thêm vào thứ gì nữa? Tất nhiên là phải có cà chua, cà rốt và hành tây. Cà ri không thể thiếu chúng. Tuy nhiên, chúng ta có thể tăng hương vị bằng cách thêm một số gia vị bí mật. Em biết đấy, mật ong này, rồi táo, cả sô cô la nữa...



Fran không thích kiểu cắt theo miếng trong cà ri. Em ấy ưa rau củ quả được nấu chín kĩ đến độ tan thành hỗn hợp hơn, vì thế tôi phải liệt kê ra.

「 Topping thì sao? 」

『 Anh thấy cái đó hơi khó thực hiện đó. Xe đẩy không có nhiều không gian. 』

「 Breaded cutlets, Cheeseburger, Kara-age, Hot-spring egg, rau củ chiên nhừ, tất cả đều ngon. 」

Thế thì nhiều quá, chúng tôi chỉ có thể làm một hai thứ thôi.

『 Sao chúng ta không đến chợ kiểm tra thử? Việc topping sẽ là gì hãy bàn sau khi mua xong những gì cần. Giờ phải tập trung vào miếng thịt giống-heo cùng rau củ ngon nhất có thể mua. 』

「Nn.」

Chúng tôi dạo quanh khu chợ cảng khổng lồ của Barbra trong vòng một giờ đồng hồ. Ở đây, hầu hết các thứ đều có thể mua sỉ với số lượng lớn, tuy nhiên, chúng tôi không có được những gì cần.

『 Có vẻ chẳng một quầy thịt ma thú nào đủ số lượng mà chúng ta cần. 』

Thịt ma thú giống-heo không chỉ đặc biệt hiếm, mà còn vô cùng đắt đỏ. Chúng tôi chắc nên từ bỏ và dùng thịt heo thông thường thôi.

Đằng nào chúng tôi cũng đang sở hữu một lợi thế khá lớn. Trên thế giới này, cà ri không phải thứ mà bạn đi ra ngoài đường là gặp ngay, nên chắc chắn, nói về độ hiếm của món ăn, chúng tôi bỏ xa các đối thủ còn lại.

Về mặt tích cực, chúng tôi đã mua được tất cả các loại rau củ cần thiết. Táo, mật ong, sô cô la và cà phê, tất đều nhiều vô kể. Sẽ không có vấn đề gì để khiến cho hương vị của cà ri được phát triển vượt bậc, nên thành thật mà nói, chẳng cần thiết phải có thịt ma thú cho lắm.

「Nom nom. 」

「 Nom nom nom nom. 」

『 Hai đứa có vẻ hơi bị tận hưởng nhỉ. 』

「 Nghiên cứu thị trường. Cần xác định xu hướng ẩm thực. 」

「 Gâu gâu. 」

『 À, anh đoán điều đó cũng ổn.



Cả hai đang tương đối im lặng, nên khá dễ cho tôi để nghe ngóng nhiều cuộc giao kèo buôn bán với nhau xung quanh nhằm thu thập thông tin về các đầu mối và giá cả thị trường.

『 Chờ đã, em vừa nói nghiên cứu thị trường? Đó là một ý tưởng tuyệt vời. Chúng ta nên xem qua mấy người đi trước. 』

「 Đi trước? 」

『 Ừ, đến xem thử những người đã làm tốt cuộc thi mấy năm xưa và nếm thử món ăn của họ. 』

Hầu hết những người được chọn qua các năm trước giờ đều cực kì nổi danh, nên chúng tôi chắc sẽ được nếm những món ăn tầm cỡ nếu tới nơi làm việc của họ.

「 Nn. Em hiểu rồi. 」

「 Gâu gâu! 」

Urushi hạnh phúc quẩy đuôi, tuy nhiên nhiều khả năng là cậu nhỏ không được cho phép vào trong nhà hàng đâu. Hi vọng cậu ta không quá thất vọng.

Việc thu thập thông tin cần thiết phải nói là dễ đến bất ngờ. Rất nhiều người bán rong bên vệ đường gần như lập tức nhận ra cô bé dễ thương nào đó từng mua đồ ăn của họ với số lượng lớn, nên đã tiết lộ mọi thứ mình biết mà không thèm nghĩ đến giây thứ hai.

「 Đây? 」

『 Biển hiệu ghi ‘The Dragon’s Table’, nên ừ, chuẩn là nó rồi. 』

Sau khi thu thập một ít thông tin, chúng tôi kết luận đây là chỗ gần nhất. Hơn nữa, chủ của nhà hàng này là một trong những người trụ lại cuối cùng của cuộc thi.

Tôi đã nghĩ một nơi như vậy ắt phải cực kì cao cấp, tuy nhiên bên ngoài chẳng hào nhoáng giống trong trí tưởng tượng. Giá cả ghi trên menu được đặt bên ngoài cũng không thật sự cao, khiến tôi không khỏi nghĩ chúng tôi nhầm địa chỉ rồi.

「 Xin chào? 」

Chúng tôi đẩy cửa vào và nhìn bên trong. Nhà hàng mang một bầu không khí tĩnh lặng và thư giãn.

「 Xin chào, bàn một người? 」

「 Nn. Một người, một thú nuôi. 」

「 Xin lỗi, nhưng nhà hàng không chấp nhận thú nuôi. 」

「 Nhưng Urushi... 」

「 *whimper whimper* 」

『 Luật là luật, mi phải vào trong bóng của Fran một lúc rồi, Urushi. 』

「 *Whimper*... 」

Tôi sẽ đãi cậu nhỏ một thứ gì đó để bù lại sau.

「 Vậy chỉ một người. 」

「 C-có phải con chó vừa mới nhảy vào cái bóng...? 」

「 Chắc chắn là nhầm lẫn. 」

「Hả? Thật ư? Đ-đúng là làm gì có chuyện chó nhảy vào bóng được. Có lẽ do tôi mệt quá.」

Xin lỗi cô phục vụ... Cô ấy phải miễn cưỡng lắm mới dám đồng ý được việc đấy.

「 Khuyến khích? 」

「 Hm... Súp Xương Rồng thì sao? Đó là một trong những đặc sản của chúng tôi, cô có thể thấy tên của nó được ghi trên chiếc bảng bên ngoài. 」

「 Xương Rồng? Dùng xương của một con rồng để làm súp? 」

「 Yup, nó thật sự tuyệt lắm. 」

Súp xương rồng à? Tôi không thể tưởng tượng được vị của nó sẽ ra sao.

「 Tiếp theo kia, đây, đây, đây và đây. 」

「 Phần gọi này có hơi quá lớn. Cô bé có chắc muốn gọi lên tất cả không? 」

「 Vâng. 」

「 Được rồi, vậy tôi sẽ lặp lại để xác nhận: Một súp xương rồng, một bít tết Rockbird, một xiên thịt Gold Sheep, một Yggd Potato Salad, và một pilaf cua Barbra, đúng chứ? 」

「 Nn. 」

Món đầu tiên, súp xương rồng, sau mười phút thì được bưng ra. Chiếc bát không hề có bất cứ dấu hiệu nào của loại gia vị đã được sử dụng. Thứ duy nhất thấy được là thứ súp vàng óng, trong suốt thông thường.

Nhân lúc cô nhân viên không để ý, tôi đã lén cất khoảng một nửa tô đi nhằm nghiên cứu sau.

( Em ăn được chưa? )

『 Ừ, thoải mái đi. 』

「 Vậy. 」

*Slurp slurp*

Fran nâng chiếc bát lên và húp một ngụm đầy.

『 Em thấy sao? 』

「 ...Ngon. 」

Khuôn mặt của con bé trở nên cay đắng, khó mà nói là dễ chịu được. Vị của nó tệ lắm à? 「 Ngon hơn cả súp consommé của Master. 」

『 Anh hiểu rồi. 』

Vậy nó thật sự tuyệt vời. Đó chắc hẳn là lời khen ngợi cao nhất mà người khác có thể nhận được từ Fran.

Hơn nữa, món súp cũng thật sự rẻ. Tất cả những món khác trong quán có nguyên liệu từ ma thú có giá tầm 50 golde một phần, nhưng món súp này chỉ mất 20.

Dường như tôi đã đánh giá thấp cuộc thi mất rồi. Nếu cứ thi thố nửa vời thế này thì có khi bị đánh bại cho ngóc đầu mà không dậy nổi chứ đùa.

Sau khi nếm món súp đó bằng song trùng của bản thân lúc trở lại nhà trọ, tất cả những đánh giá trước đó của tôi lại thêm sâu đậm.

Chúng tôi sau đó còn trở lại chợ để xem qua một số cửa hàng cung ứng cho các ứng cử viên năm trước và đi đến kết luận là tất cả bọn họ đều có chất lượng thực phẩm tuyệt vời. Song trùng của tôi sở hữu được vị giác tương đối tốt qua quá trình điều chỉnh, nên tôi đã có cảm giác giống với người bình thường. Vì thế, tôi có thể biết chính xác các đối thủ cạnh tranh của mình xuất sắc đến mức nào.

Việc buôn bán ra sao cũng quan trọng không kém cạnh. Như làm thế nào để bán cà ri trên xe hàng? Người mua nhiều khi sẽ nghĩ phần của mình không tương xứng với số tiền đã bỏ ra, nếu tất cả những gì họ nhận được là cái đĩa với chút cà ri trên cơm.

Được rồi, cách duy nhất là tận dụng toàn bộ những mối quan hệ trong tay.

『 Chúng ta nên ghé qua Hội Luciel. Họ là một tổ chức khá lớn, nên chắc sẽ có số thịt và rau quả mà chúng ta cần. 』

「 Nn. Em hiểu rồi. 」

Xem nào, chúng tôi còn thiếu thứ gì không nhỉ? Gia vị thì được rồi này. Hi vọng thịt và rau cũng chẳng gặp vấn đề gì, nên thứ cuối cùng là... nước. Tôi muốn có được loại nước chất lượng cao. Tôi chẳng có ý ám chỉ rằng ở đây không có nước hay không sạch, mà là ‘nước sạch’ không phải loại tốt nhất.

Chắc hỏi Hội về việc đó luôn. Gì chứ điều kiện thì chúng tôi thừa, thành thử chúng tôi nên tập trung lấy ‘tiền đè người’ bằng cách dùng nguyên liệu chất lượng cao để bù lại sự thiếu xót kĩ năng. Tôi có cảm giác như bản thân đang có xu hướng ‘money f*cking rules the world’, nhưng kệ đi, thắng là thắng, ý kiến lên phường.

『 Hãy đi hốt hết đồng nguyên liệu cấp cao nào! 』

「 Yeah. 」

「 Gâu! 」
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện