Thần Gươm Mô Phỏng, như chính cái tên của nó, đã giúp Forrund tạo ra bản sao của những thanh Thánh Kiếm thật sự.
Thanh cự kiếm khổng lồ trên tay anh ta bấy giờ giống hệt với Thánh Kiếm thuộc sở hữu của Asuras. Tuy áp lực từ nó trên thực tế yếu hơn Gaia thật sự, nó lại mang theo sự hiện diện ở đẳng cấp hoàn toàn khác so với ma kiếm thông thường.
Nó chắc chắn cũng là Thánh Kiếm, dù không phải thật mà chỉ là một bản sao mà thôi. Nhưng chỉ với một phần quyền năng của bản gốc, sức mạnh của nó vẫn vượt xa sức mạnh của tôi.
Áp lực của cây Thánh Kiếm ngụy tạo chẳng những làm cho không khí phải rùng mình sợ hãi, mà thậm chí còn làm cơ thể của Fran run rẩy nữa.
Cảm Nhận Nguy Hiểm của tôi báo động điên cuồng tới mức tôi đã vô thức dịch chuyển Fran tránh xa Forrund hơn từ khi nào không hay.
"Cái... quái gì thế......"
Đến Apollonias cũng trố mắt ra và lùi lại khi thấy Forrund bấy giờ. Nhưng ông ta đã sớm hoàn hồn rồi bật cười khoái trá.
"Hahaha! Thật tuyệt vời! Mạo hiểm giả hạng A có khác, đúng là đáng mặt kẻ thù của Reidos! Ai ngờ có cậu làm đồng minh lại an tâm thế chứ!"
Không đáp lại gì Apollonias, Forrund chỉ chạy ngang qua Fran và xông thẳng tới Raranfruura.
"Haaaa! Đại Địa Thúc Phược!"
"GA! G...GAAAAAAAAAAAAA!"
Bức màn kết giới tưởng như bất khả xâm phạm bị đánh tan trong chớp mắt, và bên hông của Raranfruura ngay lập tức bị xé toạc. Chưa dừng lại tại đó, phần còn lại cơ thể của con bé liền bị bắt giữ bởi vô số sợi xích đen tuyền đột nhiên trồi lên từ mặt đất.
Cơ thể khổng lồ của nó liền bị kéo xuống đất và bị trói chặt trong tư thế nằm ngửa.
Những sợi xích tỏa sáng đen tiếp tục xuất hiện dày đặc hơn cho tới khi toàn bộ cơ thể của Raranfruura đã bị vùi lấp. Nó cố gắng hết sức để kháng cự hòng trốn thoát, nhưng không thể, và gần như bất lực trước áp lực khổng lồ nén chặt từ mọi hướng.
Không, chính xác thì thứ đang giữ Raranfruura lại là lực hấp dẫn, và nguồn ma lực khổng lồ bên dưới con bé là bằng chứng rõ ràng nhất. Raranfruura thử làm lung lay phép trói buộc đó bằng cách bùng phát ma lực của mình, tuy nhiên chút nỗ lực ấy chẳng làm gì nổi những sợi xích đen cả.
Ngay khoảnh khắc ấy, Forrund phát động đòn tấn công thứ hai của mình.
"Đại Địa Hách Nộ!"
"Cái quái gì th-AAAAAAAAAAAA!"
Thanh Gaia Mô Phỏng, được bọc trong luồng thần khí đen tuyền, bổ thẳng xuống Raranfruura. Nếu kẻ nhận phải nó là tôi và Fran, chắc chúng tôi sẽ bị xóa sổ không còn thây luôn ấy chứ. Ngoại trừ dịch chuyển ra, tôi không thể nghĩ đến cách nào khác có thể sống sót được với nó cả. Nguồn thần khí nó đang khoác lên người thật sự kinh hồn đến mức đó.
Nhưng Raranfruura cũng không hề có ý định nằm yên chờ chết.
"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAa!"
Cơ thể con bé đột nhiên bùng phát một nguồn ma lực điên rồ. Dù sao đi nữa Raranfruura, kẻ đã hấp thụ sinh mệnh của hàng vạn người, cũng là một tồn tại phi lý nằm ngoài cảnh giới của người phàm.
Tất cả những sợi xích đen đều lập tức bị vụ nổ phá tan trước khi đối đầu trực diện với thanh Gaia Mô Phỏng.
Cả vùng đất tưởng như bị nhấn chìm trong ánh sáng thiêu đốt, còn tiếng nổ thì như có thể cuốn phăng mọi thứ.
Chúng tôi kịp dựng kết giới bảo vệ trong gang tấc, nhưng các Thây Ma Anh Hùng thì đều đã bị thổi bay.
Khi ánh sáng cuối cùng lịm dần, chúng tôi thấy cả Forrund lẫn Raranfruura đều trong tình trạng tồi tệ.
Chúng tôi không thấy thanh Thánh Kiếm ngụy tạo đâu nữa. Nó dường như đã bị vụ nổ hủy diệt.
Hơn nữa, cả hai cánh tay của Forrund đều đã biến mất như minh chứng cho phản chấn khủng khiếp anh ta phải gánh chịu. Chưa dừng lại tại đó, vô số vết da thịt rách sâu chạy dọc khắp cơ thể Forrund, còn bản thân Forrund thì im lìm bất động giữa lúc sinh mệnh của anh ta đang vơi đi với tốc độ chóng mặt.
Anh ta đã bất tỉnh và có thể sẽ thật sự mất mạng nếu không được chữa trị kịp thời.
Mặt khác Raranfruura cũng thân tàn ma dại đến nỗi thật khó tin là con bé vẫn còn sống được.
Phần nửa trên của cái đầu đã bị đánh tan thành cát bụi, và chẳng còn lại tay chân hay nửa dưới cơ thể gì nữa. Dù vậy, Thánh Mẫu đính trên ngực con bé thì không bị xây xát gì.
Ngoài ra thì cơ thể của Raranfruura không có nội tạng hay máu. Nó có thể mang hình người, nhưng chỉ thế mà thôi.
Mặc dù đó là một vết thương khủng khiếp, tôi khó mà có thể nhìn nó như nhìn một cái xác người thông thường. Nếu phải dùng hình ảnh để liên tưởng, thì Raranfruura bấy giờ như một bức tượng Phật khổng lồ bị hư hại hay gì đó hơn.
Phần còn lại của cái miệng Raranfruura dần mấp máy.
"Thật sự, tới đây thôi sao......"
Mặc dù con bé không có con mắt nào, chúng tôi đều có thể cảm thấy ánh mắt của Raranfruura. Tôi đoán là nó có kĩ năng để thay cho thị giác.
"B-Balfon-sama...... Con xin lỗi... Dù ngài đã sử dụng chính linh hồn của mình để đàn áp con Chimera, thế mà......"
Rồi cuối cùng, cơ thể Raranfruura dần tan rã thành vô số hạt cát li ti. Chẳng còn dấu hiệu tái tạo nào nữa, và ma lực của con bé thì đang lao dốc.
Ngay cả vậy, tinh thần chiến đấu của Raranfruura vẫn chưa biến mất.
"Nếu ta có thể hấp thụ các ngươi, có lẽ ta đã đủ sức mạnh tự mình đánh bại Quỷ Thần Khiếm Phiến... Nhưng nếu mọi chuyện đã thành ra thế này, ít nhất trước khi chết......! AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!"
Đòn phản công cuối cùng trước cửa tử ư? Hay con bé đang muốn kéo chúng tôi xuống cùng? Tôi liền chuẩn bị tất cả những phương án rút lui có thể để đối phó với bất cứ tình huống nào sẽ xảy ra. Tuy nhiên, mục tiêu của Raranfruura không phải chúng tôi.
Đúng là chiến khí của Raranfruura không hề bị suy chuyển, nhưng nó không chĩa tới chúng tôi. Dưới đất sao? Không, sâu trong lòng đất ư? Trong khi ấy, các Thây Ma Anh Hùng và Urushi đã sớm quay trở lại và liền tấn công Raranfruura. Cơ thể của con bé do đó bị phá hoại hơn nữa.
Nhưng một bức màn kết giới khác đã xuất hiện xung quanh viên ma thạch khổng lồ và Thánh Mẫu, hoàn toàn bảo vệ phần còn lại của Raranfruura khỏi bọn họ.
Viên ma thạch nói trên thì đã trồi lên từ cơ thể không nguyên vẹn của nó. Chuyện gì đang xảy ra với Thánh Mẫu vậy? Cô ấy bây giờ chẳng còn nhúc nhích gì nữa......
Mặc dù không còn gương mặt hay cái miệng nào, chúng tôi đều nghe thấy giọng nói của Raranfruura vang vảng từ đâu đó.
"Thánh Mẫu... Giải phóng toàn bộ ma lực của viên ma thạch và nuốt chửng Quỷ Thần đi!"
Và một nguồn ma lực điên rồ lập tức bắn ra từ Raranfruura. Nhưng nó không gây ra sát thương vật lý nào cả mà chỉ thâm nhập sâu vào trong lòng đất.
Rồi một trận động đất xuất hiện.
Cùng tiếng rầm trầm thấp, mặt đất dưới chân chúng tôi rung lắc mãnh liệt theo chiều dọc.
Đồng thời tôi cũng cảm nhận được Quỷ Thần Khiếm Phiến bên trong tôi bỗng như nhảy cẫn lên vì vui sướng.
Có vẻ như ma lực của Raranfruura đã đi xuyên qua địa mạch trước khi công kích Quỷ Thần Khiếm Phiến bị phong ấn trong vùng đất này, và trận động đất vừa rồi là tiếng hét đau đớn của nó.
Nhưng tại sao Quỷ Thần Khiếm Phiến bên trong tôi lại vui mừng?
『!』
『Cô ghét chúng ư?』
『!』
Dường như không có sự gắn bó gì giữa các mảnh vỡ với nhau cả. Trên thực tế, Quỷ Thần Khiếm Phiến bên trong tôi thậm chí còn có vẻ thù ghét những mảnh khác nữa.
Mọi người đều bị giật mình trước hành động bất thường của Raranfruura. Họ hoàn toàn không biết con bé vừa làm gì hay tại sao mặt đất bỗng nhiên rúng động.
Nhưng Raranfruura đã thật sự cạn kiệt toàn bộ sức mạnh của mình sau đòn tấn công đó. Một vết nứt lớn xuất hiện trên ma thạch khổng lồ, trước khi tủa ra thành vô số những vết nứt khác.
Trước sự chứng kiến của chúng tôi, viên ma thạch bắt đầu tan vỡ và phân tán thành vô số những hạt sáng trước khi biến mất.
Tất cả những gì còn lại là một khối thịt to lớn kì quái bám lấy Thánh Mẫu. Nó vẫn còn được tính như Raranfruura không...? Trong lúc chúng tôi vẫn chưa kịp hoàn hồn, Sibyl bỗng nhiên kêu lên.
"GAa!"
"Sibyl?"
Sibyl tự nhưng quỳ một gối xuống trong đau đớn.
(Master!)
『Được rồi! Vishnu!』
Tôi sử dụng Vishnu bất chấp cái giá phải trả, nhưng vô ích. Tuy sắc mặt của Sibyl đã khá hơn trong giây lát, sự đau đớn đã sớm qua trở lại với cô ấy.
"......Hahaha, Sibyl Xích Gươm, ngươi sẽ xuống mồ cùng với ta... Ngươi hết cứu rồi. Vì bị phơi bày trước ma lực Chimera của ta, nhân tử bên trong ngươi đã bắt đầu nổi loạn rồi. Ngươi sẽ sớm trở thành quái vật và mục ruỗng......"
Giọng nói của Raranfruura tiếp tục vang vọng. Fran siết chặt nắm đấm của mình lại, nhưng đã có một người khác tấn công Raranfruura còn trước cả con bé.
"OOOOOOoooo! Quân đốn mạt, ngươi đã dám làm gì con gái của ta hả?! Nhận lấy!"
Đó là Apollonias. Ông ta hét lên và điên cuồng tấn công khối thịt kì dị bằng sát ý ngút trời. Khối thịt từng là Raranfruura cháy khét khói đen trước ngọn lửa dữ tợn của Apollonias.
Chỉ mười giây sau, những gì còn lại chỉ có Thánh Mẫu hoàn toàn lành lặn bằng một cách nào đó và thủ cấp của Raranfruura. Cái đầu có kích thước bình thường, và dường như chính là lõi của con Chimera.
"Ngươi! Khiến cho nhân tố bên trong con bé dừng lại ngay!"
"Đây là cái gọi là tình cha ghẻ con nuôi sao? Nhìn ngươi hoảng loạn chưa kìa! Vô ích mà thôi, ngay cả ta cũng chẳng có cách nào để cứu ả ta cả!"
"Ta giết ngươi thật đấy!"
"Ngươi cứ làm gì thì làm, đằng nào ta chả chỉ còn sống thêm vài phút nữa! Hahaha! Hãy im lặng và chứng kiến Sibyl yêu dấu của ngươi trở thành quái vật đi!"