「Cái gì!? Thề với bộ râu của Chúa, cái quái gì vậy!?」
Tại sao tất cả mọi thứ đều chẳng hề tuân theo ta!? Barbra chỉ là một thành phố chẳng hơn, và làm sao mà cái thành phố này lại dám trái ta, Bluke Krysten, con trai thứ của lãnh chúa!? 「Zerais! Ngươi không phải đã khẳng định rằng toàn bộ nơi này sẽ rơi vào hỗn loạn sao? Giải thích ngay!」
Ta hướng ánh mắt về gã đàn ông nhỏ thó trước mặt. Bộ dạng hắn ta gầy gò và yếu đuối hết mức có thể, tuy nhiên trên thực tế, hắn lại vô cùng hữu dụng.
Tên của hắn là cái mà ta mới gào lên khi nãy. Từng là đệ tử của Eugene nổi tiếng của Công hội Mạo hiểm, và cũng là nguyên nhân khiến kẻ đó bị trục xuất khỏi tổ chức bấy giờ của mình. Số phận tương tự cũng rơi lên hắn, sau đó được chiêu mộ bởi giới ngầm Barbra. Những nhiệm vụ chính của hắn, tất cả đều phi pháp.
Tính ra, hắn là một thằng điên. Thí nghiệm của hắn có cả việc đưa ma thạch vào thịt người để tạo nên tộc quỷ. Thật sự, mấy thứ hắn đã và đang làm thậm chí có thể khiến Thần cũng phải nhăn mặt quay lưng. Tuy nhiên, trái ngược với cái bộ não rồ dại kia, hắn vô cùng tài năng, và kết quả là ta cùng hắn đã làm việc với nhau.
Những lọ potion cùng độc dược hắn tạo ra luôn tỏ ra giá trị khi nào cần. Chúng còn từng giúp biến một người phụ nữ, kẻ đã từng từ chối ta, chấp nhận về làm phi thiếp của ta kia mà. Và quan trọng hơn, chúng có thể ngậm miệng những tên thường dân muốn lẻo mép với ông già về các hành động của ta.
Tổ chức này đã trao cho ta cơ hội để đạt được sự thịnh vượng, và cũng nhờ hắn mà ta đã có được vị trí như ngày hôm nay.
「Ồ, theo thần thấy thì có kẻ đang ngán đường chúng ta.」
「Ta ra lệnh cho ngươi nói chi tiết hơn.」
Kế hoạch của ta đã bị phát giác...?
「Liệu ngài có quen thuộc với cái tên ‘The Black Tail’?」
「Chẳng lấy một chút.」
Nếu phải đoán, ta sẽ cho rằng nó có thể là một quán ăn nào đó. Nhưng làm sao một thứ như vậy có thể liên quan đến ta được.
(Trans//: Bên Eng giải thích rằng kí tự cuối của tên ‘The Black Tail’ bên Nhật là ‘亭’, có thể hiểu là nhà hàng hoặc nhà trọ, nhưng không phải khi nào cũng xác định rõ ràng như vậy.//)
「Black Tail là một trong những thí sinh tham dự kì thi King of Cooking năm nay.」
「Và thế thì sao? Ta chẳng thấy có sự liên quan gì ở đây cả.」
「Cửa hàng mà thần mới nhắc đến sử dụng nước ma pháp cho sản phẩm của mình. Hơn nữa, nó còn là Water of Recovery, thứ có thể trung hòa mọi trạng thái bất thường ảnh hưởng trong vài ngày trước cho người sử dụng.」
「Thật ư?」
Cách quái nào mà một quầy hàng đường phố như chúng có thể sản xuất hàng loạt nước phép được?
「Vâng. Thần đã cho người của mình đi kiểm tra, và chúng quả có tính phục hồi.」
「Tsk. Nói cách khác, chúng đang hủy hoại kế hoạch của ta?」
「Vâng, đặc biệt là khi bọn nó bán sản phẩm của mình chỉ với giá 10 Golde.」
「Vậy về căn bản, chúng đang tràn ngập thị trường?」
「Thần khá chắc rằng mỗi ngày chúng bán được ít nhất 5000 phần.」
「Có khả năng rất cao là đa số khách hàng của The Noble’s Dish đã thử qua sản phẩm của bọn nó.」
Ta nghi ngờ rằng chúng làm thế vì biết được kế hoạch của ta. Tuy nhiên, đừng nghĩ rằng tụi mày có thể yên ổn. Bất cứ kẻ nào dám ngáng đường ta sẽ bị xóa sổ, dù có cố ý hay không.
「Nghiền nát chúng.」
「Thần đã cử một vài người đi, nhưng không một ai thành công.」
「Bọn nó có thuê vệ sĩ?」
「Có vẻ như chúng có Colbert Vuốt Sắt ở bên. Hắn ở bên cửa hiệu cả ngày. Và chủ của cửa hàng cũng là một mạo hiểm giả nữ hạng D.」
「Nếu thế thì đám thuộc hạ của Rynford đâu hết rồi? Ta chấp nhận che chở cho hắn cũng chỉ đợi những lúc thế này mà.」
Rynford là một trong những nhà nghiên cứu làm việc cùng Zerais, và cũng được hắn giới thiệu vào tổ chức. Tuy là nhà nghiên cứu, nhưng hắn giống với một tay lính đánh thuê hơn, với đa số các thuộc hạ đều có kinh nghiệm chiến đấu cao. Rất nhiều tên có sẹo trên đầu gối, hết sức đáng ngờ. Nếu không có ta thì đời nào chúng được phép bước chân vào thành phố. Dạo này, hắn cứ chui rúc trong dinh thự cả ngày. Có thể nói hắn còn kì dị hơn cả Zerais, nhưng lại rất hữu dụng, đặc biệt là khi cần đến bạo lực.
「Rynford đã cử khá nhiều thuộc hạ cấp 20 trở đi, nhưng...」
「Và ngươi nói rằng đã thất bại? Thật nực cười! Con bé chủ quán đó chỉ là con ranh hạng D!」
「Không một ai trong số họ quay về. Rynford cũng chẳng ra tay có một lần duy nhất. Sau đó thần đã đích thân thuê một vài tên thuộc hạ của giới ngầm, và mất liên lạc nhanh chóng. Thậm chí, chúng chết hay chưa vẫn còn là bí ẩn.」
「Thật... đáng ngờ. Bộ con nhãi đó có vệ sĩ ẩn canh chừng cả ngày?」
「Thần thực sự không rõ. Thần đã thử đi điều tra, nhưng những gì tìm thấy dừng ở chỗ con đó là mạo hiểm giả hạng D, và được hậu thưởng một lượng lớn gia vị cho chiến công đánh bại hải tặc của mình.」
「Thế thì cố hơn nữa đi.」
「Thần đã thử, nhưng nó chỉ mới đến Barbra không được lâu, nên thông tin chi tiết của con nhãi kia khó mà moi được. Một sự kiện khác đáng lưu tâm là nó tới đây bằng thuyền của Hội Luciel. Chúng thần đã mua chuộc một trong những kẻ làm công trên thuyền, tuy nhiên, tất cả những gì có được cũng chỉ là thời gian nó đặt chân lên thành phố.」
Tức không thể nắm được điểm yếu của con nhãi đó!? Thứ nông dân bần tiện khốn nạn! Không thể tin được kế hoạch của ta lại bị cái đứa tiện dân đó cản trở.
「Có nên chiêu mộ lính đánh thuê? Ta nghi ngờ rằng nó có thể sống sót trước ba mươi thằng đàn ông bất kể có giỏi sao đi nữa.」
「Nếu vậy, chẳng phải người cha đáng kính của ngài sẽ ‘đánh hơi’ được sao?」
「Tks.」
Ông già đó quả thật có khá nhiều tay chân trong thành phố. Luôn có khả năng lão sẽ bắt được mùi của kế hoạch này nếu ta không cố gắng hạn chế hành động của mình lại. Đ* m* nó chứ!
Thật đáng ghê tởm, lão c*c già đó còn có thể cản trở kế hoạch của ta đến mức nào nữa đây? Lão không biết nhìn người! Đó chính là lý do tại sao ta lại cố chiếm lấy cái ngai của lão.
“Con không xứng đáng với ngôi vị lãnh chúa” cái đ*t tao đây này! Thằng anh già của ta mới là rác rưởi. Hắn có gì đặc biệt ngoài chăm chỉ? Hắn thiếu trí thông minh như ta, và không có chút lòng tự tôn của quý tộc. Chỉ nghĩ đến thái độ nhún nhường của hắn trước cả dân thường thôi là đủ để ta muốn siết cổ hắn rồi!
Hắn quá yếu đuối, quá yếu. Ta phù hợp hơn hắn rất nhiều, và sự thật đó đã thúc đẩy mong muốn cướp lấy cái ngôi vị ngay trước mũi của hắn của ta.
Theo dự định, ta sẽ nhấn chìm cả cái thành phố Barbra này xuống địa ngục, và đổ mọi tội lỗi lên ông già để buộc lão thoái vị. Tất nhiên, thằng anh của ta sẽ lên thay, nên ta cũng đã sắp xếp để hắn chết luôn trong cuộc hỗn loạn.
Kẻ lo gây ra cuộc hỗn loạn đó là Zerais. Ban đầu, kế hoạch của bọn ta là đầu độc một nhóm thường dân khiến chúng trở nên điên cuồng. Tuy nhiên, bọn ta cũng nhanh chóng nhận ra rằng chỉ chừng đó thôi thì thiệt hại vài mạng là cùng.
Một sự kiện bé nhỏ như thế còn xa mới biến ước nguyện của ta thành hiện thực. Nên Zerais đã phát thảo kế hoạch thứ hai, thứ có sức tàn phá hơn, chắc chắn sẽ biến toàn bộ thành phố này thành vùng đất của sự hủy diệt và điên loạn.
Tất nhiên, ta đồng ý với kiến nghị của hắn. Tuy tổn thất sẽ cực kì khổng lồ, nhưng ta không bận tâm. Chúng chỉ là dân thường, một sự hy sinh nhỏ nhoi chẳng đáng kể.
Tuy nhiên, kế hoạch này cần có một chìa khóa quan trọng: Waint Krystan, đứa em trai ngu dốt của ta.
Waint là đứa bại não đến nỗi ta, anh em máu thịt, cũng không khỏi tuyên bố nó chậm phát triển. Tuy là đứa con thứ ba của Marquis, nhưng lại muốn trở thành một kẻ thường dân như đầu bếp với lý do cực kì nực cười. Ta không mấy bận tâm về chi tiết, nhưng chắc là gì đó dạng dạng như lòng ngưỡng mộ vớ vẩn với hương vị của các món ăn ở Cung điện Hoàng gia.
So sánh trí thông minh của ta với hắn như so giữa trời và vực. Nếu ta có tham vọng như hắn, thì ta sẽ trở thành tên khổng lồ trong lĩnh vực đó bằng cách thu mua mấy cái doanh nghiệp ẩm thực não tàn và đầu tư mở rộng chúng. Còn hắn, mặt khác, thì chấp nhận trở thành thứ thường dân mạt hạng, và đi xa đến mức tự mở quán ăn riêng. Ta đã thử qua chỗ nó nấu một lần, và hương vị của chúng chẳng là gì ngoài rác rưởi vô vị. Tin hay không thì tùy, nhưng thằng ngu đó mất hết dã tâm rồi. Tất cả những gì hắn muốn là trở thành một đầu bếp nổi tiếng, và tập trung mua các nguyên liệu đắt tiền để biến chúng thành rác.
Chưa một lần nào ta có thể nghĩ đến việc sẽ dùng tên ngu đó cho một công việc cụ thể gì. Ta đã thuê thằng em mình bằng cách đầu tư và hỗ trợ tài chính cho cửa hàng của nó.
Những tên quý tộc muốn xây dựng mối quan hệ với ông già và ta đã thường xuyên lui tới cửa hàng của nó. Tuy nhiên, vì lý do chẳng thể hiểu nổi, chúng nhanh chóng nịnh hót nhầm người. Chúng tán dương thành tựu và kĩ thuật của nó. Thật vớ vẩn. Khả năng của Waint là một trò hề đúng nghĩa. Nó thậm chí còn chẳng thể vượt qua vòng sơ khảo của King of Cooking, khiến ta phải đút lót cho Hội một mớ những tiền. Nhờ có vậy thằng em ta mới được vào vòng hai.
Và sau đó, ta mới biết rằng nó thậm chí còn ngu đần hơn ta tưởng tượng nữa. Tên não tàn đó đã thuê bọn du côn để đe dọa các thí sinh khác, và ai ngờ, nó còn cho người đến quậy cửa hàng của chính mình để đóng kịch. Hiển nhiên là sau hành động đó, Hội đã lập tức nhúng tay vào điều tra, khiến ta một lần nữa buộc phải ra mặt để giải quyết. Nhiều nhân viên của Hội tuyệt đối trung thành và tận tâm, tuy nhiên, không khác mấy với các tổ chức khác, trong hệ thống luôn có những kẻ chỉ cần thấy tiền là vui vẻ vứt hết giấy tờ qua một bên.
Và đó là những sự kiện đã xảy ra cho đến thời điểm hiện tại, thời điểm mà kế hoạch của ta đã chín mùi.
Chi tiết là thế này: Waint sẽ dùng loại biến thể đặc biệt của nước ma pháp, thứ có thể nguyền rủa bất cứ ai nếm phải. Tất nhiên, kế hoạch đó sẽ đổ bể hết nếu không lo xử lý một vài cá nhân trong hội – và đã thành công.
Loại nước ma pháp của bọn ta là thành phẩm từ sự hợp tác giữa Zerais và Rynford. Tuy biết rất ít chi tiết, nhưng nó sẽ khiến những suy nghĩ xấu xa của nạn nhân được hình thành theo thời gian. Nếu nếm đủ lượng, dù có là ai đi nữa cũng sẽ chẳng thể tránh được tác hại của nó. Chỗ đáng ấn tượng nhất là khả năng trì hoãn hiệu ứng. Bọn thường dân kia sau khi hấp thụ phải nó một thời gian sau mới có kết quả. Tai họa này sẽ đột ngột ập tới như nước lũ tràn đê trước khi gặp phải bất cứ sự cản trở nào. Waint là một tên ngu không hơn, vì một lý do không rõ, đã tin rằng thứ bọn ta đưa cho là nước ma pháp đơn thuần. Mọi chuyện đều đang hết sức hoàn hảo; Con tốt đó còn chẳng hề nhận ra là nó đang bị thao túng.
Thông tin công khai từ cuộc thi đã cho thấy The Noble’s Dish đón tiếp khoảng 3000 khách mỗi ngày. Bằng vài phép tính đơn giản, số nạn nhân có thể lên đến cả vạn, và chừng đó là quá đủ để tham vọng của ta trở thành thực. Tất cả những gì còn lại là để đó cho bọn tôi tớ của Zerais lo.
Với một sự kiện nổ ra nhanh và tức thời như vậy, lãnh chúa của Barbra còn có thể làm gì được nữa ngoài nhận trách nhiệm? Nếu may mắn thì chỉ bị thoái vị thôi, còn bình thường thì khả năng cao sẽ bị kết án như bỡn. Barbra là một thành phố cảng khổng lồ, có tầm ảnh hưởng to lớn với Vương Quốc. Thất bại trong việc quản lý nó là một trọng tội.
Hah! Cứ nghĩ đến khung cảnh ông già ta bước lên đoạn đầu đài là ta không khỏi kìm được nụ cười.
Kế hoạch của ta thật hoàn hảo.
Tuy nhiên, nó đang dần thất bại.
Một con nhãi ngu xuẩn không biết từ đâu chui lên đã ném toàn bộ dự kiến của ta ra ngoài cửa sổ chỉ bằng cách tạo ra loại bánh mì vô hiệu hóa được lời nguyền. Thật nực cười! Quá sức nực cười! Đừng có mà đùa với tao!
Báo cáo của Zerais cho thấy tỉ lệ tội phạm về cơ bản đang tăng theo từng năm. Tuy nhiên, chừng đó vẫn chưa đủ.
Phải làm cái gì đó.
The Black Tail bắt buộc phải bị xóa sổ.
「Sử dụng hắn.」
「Ngài có chắc không? Tên đó rất có thể sẽ gây không ít tổn hại.」
「Hắn là lựa chọn duy nhất!」
「Được rồi, thần đã hiểu. Thần sẽ mang hắn đến ngay.」
Sau mười phút chờ đợi, một gã có chiều cao lên tới hai mét xuất hiện. Toàn bộ làn da màu đồng của hắn được bao phủ bởi chi chít sẹo. Cơ bắp phát triển đến nỗi chỉ mới chứng kiến thôi đã khiến ta không khỏi nghi ngờ lý do tại sao phải đi đường vòng mất thời gian như nguyền rủa dân thường. Từng bó cơ của hắn mang lượng sức mạnh đủ làm cho ta phải đồng ý bất cứ nhận xét nào chỉ ra rằng kẻ này được thừa hưởng một phần máu của tộc ogre.
Hắn ta là thuộc hạ mạnh nhất của Rynford, cựu mạo hiểm giả hạng C. Có lời đồn rằng tên này có thể ngang cơ với cả hạng B, nhưng bị Hội Mạo Hiểm từ chối tăng hạng vì cách ứng xử. Để xác nhận, ta đã cho hắn đấu với một trong số thuộc hạ của ta, cũng là cựu mạo hiểm giả hạng C. Kết quả, hắn đã nghiền nát địch thủ của mình trong chốc lát.
Người ta gọi hắn là Zerrosreed Cuồng Nộ. Hắn gần như chẳng hứng thú với bất cứ chuyện gì khác ngoài tập trung rèn luyện bản thân. Một kẻ có thể gọi là cuồng chiến, một chiến binh tìm đến những địch thủ mạnh mẽ chỉ để phát triển. Hắn được biết đến là sẵn sàng chĩa mũi kiếm về phía đồng đội không chút bận tâm hằng ngày, và các sự kiện kia đều kết thúc trong bể máu.
Đó chỉ là một trong số vô vàn tật xấu của hắn. Zerrosreed được biết đến rộng rãi thông qua một tai nạn, khiến hắn không những bị trục xuất khỏi Công Hội, và còn bị truy nã xuyên biên giới. Trong quá khứ, hắn đã được thuê bởi một quốc gia láng giềng, cho mục đích chiến tranh. Tuy nhiên, đúng như người ta lo ngại, chỉ để thử sức mình, hắn đã quay sang tấn công đồng minh, giết chết hoàng tử của đất nước nọ mà không lấy chút cảm xúc. Quốc gia kia sau đó đã mất một phần lãnh thổ khổng lồ, và quyết định truy nã hắn. Hành động như vậy đối với một chiến binh mà nói, đó là nỗi hổ thẹn cả đời. Nhưng hắn thì không, chẳng ăn năn, chẳng hối cải. Và trên thực tế, hắn còn cảm thấy biết ơn vì nhờ số tiền cho cái đầu của mình mà hắn được tiếp đón rất nhiều kẻ mạnh mẽ tới thách thức.
Cố hiểu hắn nghĩ gì là không thể. Tất cả những gì mà ta biết được chỉ vọn vẹn ở hai thứ: Não hắn được làm từ cơ bắp, và sở hữu sức mạnh khổng lồ đến nực cười.
「Ta có việc dành cho ngươi.」
「Dạo này chẳng có được dịp để mà điên cuồng, nên đưa loại ta có thể thả hết mình vào ấy.」
「Không sao, ngươi khỏi lo về điều đó. Ngay từ đầu, ta chỉ mong đợi ở ngươi mỗi cái điên cuồng kia.」
「Hahahaha! Đúng, đúng.」
Ta chẳng thể hiểu được tại sao hắn vừa cười, vừa siết chặt lấy bụng mình, nhưng kệ. Hắn dùng được là đủ, chỉ cần biết đến thế.
(Gâu!)
「Cái gì vậy...?」
Ta có thể thề rằng mình vừa nghe đâu đó tiếng chó sủa ở phòng bên cạnh. Tuy nhiên, nghĩ lại, thật vớ vẩn. Dinh thự này làm gì có thú nuôi.
「Có lẽ ta đã quá cưỡng ép bản thân rồi.」
Và con chó đó nhanh chóng biến khỏi tâm trí ta như một ảo ảnh vô thực.
Tại sao tất cả mọi thứ đều chẳng hề tuân theo ta!? Barbra chỉ là một thành phố chẳng hơn, và làm sao mà cái thành phố này lại dám trái ta, Bluke Krysten, con trai thứ của lãnh chúa!? 「Zerais! Ngươi không phải đã khẳng định rằng toàn bộ nơi này sẽ rơi vào hỗn loạn sao? Giải thích ngay!」
Ta hướng ánh mắt về gã đàn ông nhỏ thó trước mặt. Bộ dạng hắn ta gầy gò và yếu đuối hết mức có thể, tuy nhiên trên thực tế, hắn lại vô cùng hữu dụng.
Tên của hắn là cái mà ta mới gào lên khi nãy. Từng là đệ tử của Eugene nổi tiếng của Công hội Mạo hiểm, và cũng là nguyên nhân khiến kẻ đó bị trục xuất khỏi tổ chức bấy giờ của mình. Số phận tương tự cũng rơi lên hắn, sau đó được chiêu mộ bởi giới ngầm Barbra. Những nhiệm vụ chính của hắn, tất cả đều phi pháp.
Tính ra, hắn là một thằng điên. Thí nghiệm của hắn có cả việc đưa ma thạch vào thịt người để tạo nên tộc quỷ. Thật sự, mấy thứ hắn đã và đang làm thậm chí có thể khiến Thần cũng phải nhăn mặt quay lưng. Tuy nhiên, trái ngược với cái bộ não rồ dại kia, hắn vô cùng tài năng, và kết quả là ta cùng hắn đã làm việc với nhau.
Những lọ potion cùng độc dược hắn tạo ra luôn tỏ ra giá trị khi nào cần. Chúng còn từng giúp biến một người phụ nữ, kẻ đã từng từ chối ta, chấp nhận về làm phi thiếp của ta kia mà. Và quan trọng hơn, chúng có thể ngậm miệng những tên thường dân muốn lẻo mép với ông già về các hành động của ta.
Tổ chức này đã trao cho ta cơ hội để đạt được sự thịnh vượng, và cũng nhờ hắn mà ta đã có được vị trí như ngày hôm nay.
「Ồ, theo thần thấy thì có kẻ đang ngán đường chúng ta.」
「Ta ra lệnh cho ngươi nói chi tiết hơn.」
Kế hoạch của ta đã bị phát giác...?
「Liệu ngài có quen thuộc với cái tên ‘The Black Tail’?」
「Chẳng lấy một chút.」
Nếu phải đoán, ta sẽ cho rằng nó có thể là một quán ăn nào đó. Nhưng làm sao một thứ như vậy có thể liên quan đến ta được.
(Trans//: Bên Eng giải thích rằng kí tự cuối của tên ‘The Black Tail’ bên Nhật là ‘亭’, có thể hiểu là nhà hàng hoặc nhà trọ, nhưng không phải khi nào cũng xác định rõ ràng như vậy.//)
「Black Tail là một trong những thí sinh tham dự kì thi King of Cooking năm nay.」
「Và thế thì sao? Ta chẳng thấy có sự liên quan gì ở đây cả.」
「Cửa hàng mà thần mới nhắc đến sử dụng nước ma pháp cho sản phẩm của mình. Hơn nữa, nó còn là Water of Recovery, thứ có thể trung hòa mọi trạng thái bất thường ảnh hưởng trong vài ngày trước cho người sử dụng.」
「Thật ư?」
Cách quái nào mà một quầy hàng đường phố như chúng có thể sản xuất hàng loạt nước phép được?
「Vâng. Thần đã cho người của mình đi kiểm tra, và chúng quả có tính phục hồi.」
「Tsk. Nói cách khác, chúng đang hủy hoại kế hoạch của ta?」
「Vâng, đặc biệt là khi bọn nó bán sản phẩm của mình chỉ với giá 10 Golde.」
「Vậy về căn bản, chúng đang tràn ngập thị trường?」
「Thần khá chắc rằng mỗi ngày chúng bán được ít nhất 5000 phần.」
「Có khả năng rất cao là đa số khách hàng của The Noble’s Dish đã thử qua sản phẩm của bọn nó.」
Ta nghi ngờ rằng chúng làm thế vì biết được kế hoạch của ta. Tuy nhiên, đừng nghĩ rằng tụi mày có thể yên ổn. Bất cứ kẻ nào dám ngáng đường ta sẽ bị xóa sổ, dù có cố ý hay không.
「Nghiền nát chúng.」
「Thần đã cử một vài người đi, nhưng không một ai thành công.」
「Bọn nó có thuê vệ sĩ?」
「Có vẻ như chúng có Colbert Vuốt Sắt ở bên. Hắn ở bên cửa hiệu cả ngày. Và chủ của cửa hàng cũng là một mạo hiểm giả nữ hạng D.」
「Nếu thế thì đám thuộc hạ của Rynford đâu hết rồi? Ta chấp nhận che chở cho hắn cũng chỉ đợi những lúc thế này mà.」
Rynford là một trong những nhà nghiên cứu làm việc cùng Zerais, và cũng được hắn giới thiệu vào tổ chức. Tuy là nhà nghiên cứu, nhưng hắn giống với một tay lính đánh thuê hơn, với đa số các thuộc hạ đều có kinh nghiệm chiến đấu cao. Rất nhiều tên có sẹo trên đầu gối, hết sức đáng ngờ. Nếu không có ta thì đời nào chúng được phép bước chân vào thành phố. Dạo này, hắn cứ chui rúc trong dinh thự cả ngày. Có thể nói hắn còn kì dị hơn cả Zerais, nhưng lại rất hữu dụng, đặc biệt là khi cần đến bạo lực.
「Rynford đã cử khá nhiều thuộc hạ cấp 20 trở đi, nhưng...」
「Và ngươi nói rằng đã thất bại? Thật nực cười! Con bé chủ quán đó chỉ là con ranh hạng D!」
「Không một ai trong số họ quay về. Rynford cũng chẳng ra tay có một lần duy nhất. Sau đó thần đã đích thân thuê một vài tên thuộc hạ của giới ngầm, và mất liên lạc nhanh chóng. Thậm chí, chúng chết hay chưa vẫn còn là bí ẩn.」
「Thật... đáng ngờ. Bộ con nhãi đó có vệ sĩ ẩn canh chừng cả ngày?」
「Thần thực sự không rõ. Thần đã thử đi điều tra, nhưng những gì tìm thấy dừng ở chỗ con đó là mạo hiểm giả hạng D, và được hậu thưởng một lượng lớn gia vị cho chiến công đánh bại hải tặc của mình.」
「Thế thì cố hơn nữa đi.」
「Thần đã thử, nhưng nó chỉ mới đến Barbra không được lâu, nên thông tin chi tiết của con nhãi kia khó mà moi được. Một sự kiện khác đáng lưu tâm là nó tới đây bằng thuyền của Hội Luciel. Chúng thần đã mua chuộc một trong những kẻ làm công trên thuyền, tuy nhiên, tất cả những gì có được cũng chỉ là thời gian nó đặt chân lên thành phố.」
Tức không thể nắm được điểm yếu của con nhãi đó!? Thứ nông dân bần tiện khốn nạn! Không thể tin được kế hoạch của ta lại bị cái đứa tiện dân đó cản trở.
「Có nên chiêu mộ lính đánh thuê? Ta nghi ngờ rằng nó có thể sống sót trước ba mươi thằng đàn ông bất kể có giỏi sao đi nữa.」
「Nếu vậy, chẳng phải người cha đáng kính của ngài sẽ ‘đánh hơi’ được sao?」
「Tks.」
Ông già đó quả thật có khá nhiều tay chân trong thành phố. Luôn có khả năng lão sẽ bắt được mùi của kế hoạch này nếu ta không cố gắng hạn chế hành động của mình lại. Đ* m* nó chứ!
Thật đáng ghê tởm, lão c*c già đó còn có thể cản trở kế hoạch của ta đến mức nào nữa đây? Lão không biết nhìn người! Đó chính là lý do tại sao ta lại cố chiếm lấy cái ngai của lão.
“Con không xứng đáng với ngôi vị lãnh chúa” cái đ*t tao đây này! Thằng anh già của ta mới là rác rưởi. Hắn có gì đặc biệt ngoài chăm chỉ? Hắn thiếu trí thông minh như ta, và không có chút lòng tự tôn của quý tộc. Chỉ nghĩ đến thái độ nhún nhường của hắn trước cả dân thường thôi là đủ để ta muốn siết cổ hắn rồi!
Hắn quá yếu đuối, quá yếu. Ta phù hợp hơn hắn rất nhiều, và sự thật đó đã thúc đẩy mong muốn cướp lấy cái ngôi vị ngay trước mũi của hắn của ta.
Theo dự định, ta sẽ nhấn chìm cả cái thành phố Barbra này xuống địa ngục, và đổ mọi tội lỗi lên ông già để buộc lão thoái vị. Tất nhiên, thằng anh của ta sẽ lên thay, nên ta cũng đã sắp xếp để hắn chết luôn trong cuộc hỗn loạn.
Kẻ lo gây ra cuộc hỗn loạn đó là Zerais. Ban đầu, kế hoạch của bọn ta là đầu độc một nhóm thường dân khiến chúng trở nên điên cuồng. Tuy nhiên, bọn ta cũng nhanh chóng nhận ra rằng chỉ chừng đó thôi thì thiệt hại vài mạng là cùng.
Một sự kiện bé nhỏ như thế còn xa mới biến ước nguyện của ta thành hiện thực. Nên Zerais đã phát thảo kế hoạch thứ hai, thứ có sức tàn phá hơn, chắc chắn sẽ biến toàn bộ thành phố này thành vùng đất của sự hủy diệt và điên loạn.
Tất nhiên, ta đồng ý với kiến nghị của hắn. Tuy tổn thất sẽ cực kì khổng lồ, nhưng ta không bận tâm. Chúng chỉ là dân thường, một sự hy sinh nhỏ nhoi chẳng đáng kể.
Tuy nhiên, kế hoạch này cần có một chìa khóa quan trọng: Waint Krystan, đứa em trai ngu dốt của ta.
Waint là đứa bại não đến nỗi ta, anh em máu thịt, cũng không khỏi tuyên bố nó chậm phát triển. Tuy là đứa con thứ ba của Marquis, nhưng lại muốn trở thành một kẻ thường dân như đầu bếp với lý do cực kì nực cười. Ta không mấy bận tâm về chi tiết, nhưng chắc là gì đó dạng dạng như lòng ngưỡng mộ vớ vẩn với hương vị của các món ăn ở Cung điện Hoàng gia.
So sánh trí thông minh của ta với hắn như so giữa trời và vực. Nếu ta có tham vọng như hắn, thì ta sẽ trở thành tên khổng lồ trong lĩnh vực đó bằng cách thu mua mấy cái doanh nghiệp ẩm thực não tàn và đầu tư mở rộng chúng. Còn hắn, mặt khác, thì chấp nhận trở thành thứ thường dân mạt hạng, và đi xa đến mức tự mở quán ăn riêng. Ta đã thử qua chỗ nó nấu một lần, và hương vị của chúng chẳng là gì ngoài rác rưởi vô vị. Tin hay không thì tùy, nhưng thằng ngu đó mất hết dã tâm rồi. Tất cả những gì hắn muốn là trở thành một đầu bếp nổi tiếng, và tập trung mua các nguyên liệu đắt tiền để biến chúng thành rác.
Chưa một lần nào ta có thể nghĩ đến việc sẽ dùng tên ngu đó cho một công việc cụ thể gì. Ta đã thuê thằng em mình bằng cách đầu tư và hỗ trợ tài chính cho cửa hàng của nó.
Những tên quý tộc muốn xây dựng mối quan hệ với ông già và ta đã thường xuyên lui tới cửa hàng của nó. Tuy nhiên, vì lý do chẳng thể hiểu nổi, chúng nhanh chóng nịnh hót nhầm người. Chúng tán dương thành tựu và kĩ thuật của nó. Thật vớ vẩn. Khả năng của Waint là một trò hề đúng nghĩa. Nó thậm chí còn chẳng thể vượt qua vòng sơ khảo của King of Cooking, khiến ta phải đút lót cho Hội một mớ những tiền. Nhờ có vậy thằng em ta mới được vào vòng hai.
Và sau đó, ta mới biết rằng nó thậm chí còn ngu đần hơn ta tưởng tượng nữa. Tên não tàn đó đã thuê bọn du côn để đe dọa các thí sinh khác, và ai ngờ, nó còn cho người đến quậy cửa hàng của chính mình để đóng kịch. Hiển nhiên là sau hành động đó, Hội đã lập tức nhúng tay vào điều tra, khiến ta một lần nữa buộc phải ra mặt để giải quyết. Nhiều nhân viên của Hội tuyệt đối trung thành và tận tâm, tuy nhiên, không khác mấy với các tổ chức khác, trong hệ thống luôn có những kẻ chỉ cần thấy tiền là vui vẻ vứt hết giấy tờ qua một bên.
Và đó là những sự kiện đã xảy ra cho đến thời điểm hiện tại, thời điểm mà kế hoạch của ta đã chín mùi.
Chi tiết là thế này: Waint sẽ dùng loại biến thể đặc biệt của nước ma pháp, thứ có thể nguyền rủa bất cứ ai nếm phải. Tất nhiên, kế hoạch đó sẽ đổ bể hết nếu không lo xử lý một vài cá nhân trong hội – và đã thành công.
Loại nước ma pháp của bọn ta là thành phẩm từ sự hợp tác giữa Zerais và Rynford. Tuy biết rất ít chi tiết, nhưng nó sẽ khiến những suy nghĩ xấu xa của nạn nhân được hình thành theo thời gian. Nếu nếm đủ lượng, dù có là ai đi nữa cũng sẽ chẳng thể tránh được tác hại của nó. Chỗ đáng ấn tượng nhất là khả năng trì hoãn hiệu ứng. Bọn thường dân kia sau khi hấp thụ phải nó một thời gian sau mới có kết quả. Tai họa này sẽ đột ngột ập tới như nước lũ tràn đê trước khi gặp phải bất cứ sự cản trở nào. Waint là một tên ngu không hơn, vì một lý do không rõ, đã tin rằng thứ bọn ta đưa cho là nước ma pháp đơn thuần. Mọi chuyện đều đang hết sức hoàn hảo; Con tốt đó còn chẳng hề nhận ra là nó đang bị thao túng.
Thông tin công khai từ cuộc thi đã cho thấy The Noble’s Dish đón tiếp khoảng 3000 khách mỗi ngày. Bằng vài phép tính đơn giản, số nạn nhân có thể lên đến cả vạn, và chừng đó là quá đủ để tham vọng của ta trở thành thực. Tất cả những gì còn lại là để đó cho bọn tôi tớ của Zerais lo.
Với một sự kiện nổ ra nhanh và tức thời như vậy, lãnh chúa của Barbra còn có thể làm gì được nữa ngoài nhận trách nhiệm? Nếu may mắn thì chỉ bị thoái vị thôi, còn bình thường thì khả năng cao sẽ bị kết án như bỡn. Barbra là một thành phố cảng khổng lồ, có tầm ảnh hưởng to lớn với Vương Quốc. Thất bại trong việc quản lý nó là một trọng tội.
Hah! Cứ nghĩ đến khung cảnh ông già ta bước lên đoạn đầu đài là ta không khỏi kìm được nụ cười.
Kế hoạch của ta thật hoàn hảo.
Tuy nhiên, nó đang dần thất bại.
Một con nhãi ngu xuẩn không biết từ đâu chui lên đã ném toàn bộ dự kiến của ta ra ngoài cửa sổ chỉ bằng cách tạo ra loại bánh mì vô hiệu hóa được lời nguyền. Thật nực cười! Quá sức nực cười! Đừng có mà đùa với tao!
Báo cáo của Zerais cho thấy tỉ lệ tội phạm về cơ bản đang tăng theo từng năm. Tuy nhiên, chừng đó vẫn chưa đủ.
Phải làm cái gì đó.
The Black Tail bắt buộc phải bị xóa sổ.
「Sử dụng hắn.」
「Ngài có chắc không? Tên đó rất có thể sẽ gây không ít tổn hại.」
「Hắn là lựa chọn duy nhất!」
「Được rồi, thần đã hiểu. Thần sẽ mang hắn đến ngay.」
Sau mười phút chờ đợi, một gã có chiều cao lên tới hai mét xuất hiện. Toàn bộ làn da màu đồng của hắn được bao phủ bởi chi chít sẹo. Cơ bắp phát triển đến nỗi chỉ mới chứng kiến thôi đã khiến ta không khỏi nghi ngờ lý do tại sao phải đi đường vòng mất thời gian như nguyền rủa dân thường. Từng bó cơ của hắn mang lượng sức mạnh đủ làm cho ta phải đồng ý bất cứ nhận xét nào chỉ ra rằng kẻ này được thừa hưởng một phần máu của tộc ogre.
Hắn ta là thuộc hạ mạnh nhất của Rynford, cựu mạo hiểm giả hạng C. Có lời đồn rằng tên này có thể ngang cơ với cả hạng B, nhưng bị Hội Mạo Hiểm từ chối tăng hạng vì cách ứng xử. Để xác nhận, ta đã cho hắn đấu với một trong số thuộc hạ của ta, cũng là cựu mạo hiểm giả hạng C. Kết quả, hắn đã nghiền nát địch thủ của mình trong chốc lát.
Người ta gọi hắn là Zerrosreed Cuồng Nộ. Hắn gần như chẳng hứng thú với bất cứ chuyện gì khác ngoài tập trung rèn luyện bản thân. Một kẻ có thể gọi là cuồng chiến, một chiến binh tìm đến những địch thủ mạnh mẽ chỉ để phát triển. Hắn được biết đến là sẵn sàng chĩa mũi kiếm về phía đồng đội không chút bận tâm hằng ngày, và các sự kiện kia đều kết thúc trong bể máu.
Đó chỉ là một trong số vô vàn tật xấu của hắn. Zerrosreed được biết đến rộng rãi thông qua một tai nạn, khiến hắn không những bị trục xuất khỏi Công Hội, và còn bị truy nã xuyên biên giới. Trong quá khứ, hắn đã được thuê bởi một quốc gia láng giềng, cho mục đích chiến tranh. Tuy nhiên, đúng như người ta lo ngại, chỉ để thử sức mình, hắn đã quay sang tấn công đồng minh, giết chết hoàng tử của đất nước nọ mà không lấy chút cảm xúc. Quốc gia kia sau đó đã mất một phần lãnh thổ khổng lồ, và quyết định truy nã hắn. Hành động như vậy đối với một chiến binh mà nói, đó là nỗi hổ thẹn cả đời. Nhưng hắn thì không, chẳng ăn năn, chẳng hối cải. Và trên thực tế, hắn còn cảm thấy biết ơn vì nhờ số tiền cho cái đầu của mình mà hắn được tiếp đón rất nhiều kẻ mạnh mẽ tới thách thức.
Cố hiểu hắn nghĩ gì là không thể. Tất cả những gì mà ta biết được chỉ vọn vẹn ở hai thứ: Não hắn được làm từ cơ bắp, và sở hữu sức mạnh khổng lồ đến nực cười.
「Ta có việc dành cho ngươi.」
「Dạo này chẳng có được dịp để mà điên cuồng, nên đưa loại ta có thể thả hết mình vào ấy.」
「Không sao, ngươi khỏi lo về điều đó. Ngay từ đầu, ta chỉ mong đợi ở ngươi mỗi cái điên cuồng kia.」
「Hahahaha! Đúng, đúng.」
Ta chẳng thể hiểu được tại sao hắn vừa cười, vừa siết chặt lấy bụng mình, nhưng kệ. Hắn dùng được là đủ, chỉ cần biết đến thế.
(Gâu!)
「Cái gì vậy...?」
Ta có thể thề rằng mình vừa nghe đâu đó tiếng chó sủa ở phòng bên cạnh. Tuy nhiên, nghĩ lại, thật vớ vẩn. Dinh thự này làm gì có thú nuôi.
「Có lẽ ta đã quá cưỡng ép bản thân rồi.」
Và con chó đó nhanh chóng biến khỏi tâm trí ta như một ảo ảnh vô thực.
Danh sách chương