Chúng tôi trở lại căn bếp sau khi sự kiện chính của lễ hội kết thúc. Tất nhiên, như hồi đi dự hội và trở về, theo Fran luôn là lượng thức ăn mà chỉ có thể được mô tả là phi thường.
『Được rồi, anh đã sẵn sàng để làm việc hết công suất. Giờ này hai đứa nên đi ngủ đi.』
「Không sao, em sẽ giúp.」
「Gâu.」
『Vậy thì, cậy vào mấy đứa vậy.』
「Nn, cứ tin tưởng em.」
「Gâu!」
『Tuyệt, được rồi, Fran hãy tiếp tục chuẩn bị rau củ và mấy thứ liên quan đi.』
「Đã hiểu.」
『Còn Urushi? Mi thì... như hồi nãy.』
「W-Whimper...」
Tôi đưa cho Urushi một thùng khác để cậu ta tiếp tục màn quẩy khi nãy. May thay, đây là lần cuối cậu ta phải thực hiện công việc này. Chúng tôi cần tổng cộng 6 kí bơ, mà thùng đầu đã có lượng bằng một nửa rồi.
Tính ra loại bơ này vốn đã xa hoa hơn bất cứ loại nào khác. Nếu tìm mua ngoài thị trường, thì giá sẽ mắc đến mức không hề tương xứng chút nào, chưa hết vị cũng không ngon. Hàng-Urushi-làm thì chẳng những không đường mà còn tươi và ngon hơn rất nhiều so với ngoài thị trường. Nên có thể nói, việc tự làm lấy bơ đã không chỉ tiết kiệm một lượng lớn chi phí, mà còn có được loại tốt hơn: Một hòn đá trúng hai con trym.
『Chút nữa thôi, cố lên!』
「Gâu!」
Cậu ta cuối cùng cũng chấp nhận ‘số phận’ của mình mà nhấc cái thùng lên, tới một góc có tầng mái cao hơn chút đỉnh rồi tiếp tục màn headbanging với tất cả sức lực.
『Chắc phần của anh tiếp theo sẽ là nhào bột nhỉ?』
Sau đó, tôi làm việc liên tục trong suốt cỡ hai tiếng đồng hồ.
Tất nhiên, Fran lẫn Urushi cần ngủ, nên cả hai đã trở về nhà trọ từ lâu. Tôi thì khác, là một đồ vật, nên chẳng cần nghỉ ngơi mà có thể thức trắng vô tư.
『Uầy, giờ đã quá nửa đêm rồi này.』
Tôi bỗng có mong muốn ra ngoài và ngắm nhìn bầu trời đêm, muốn thưởng thức dáng vẻ diễm lệ của bảy mặt trăng khi chúng vẫn còn đang lặng lẽ soi tỏ vạn vật, như cái hồi bản thân mới tái sinh. Tuy nhiên, điều đó là không thể. Chúng tôi hiện đang ngay giữa lòng một thành phố, làm sao biết chắc được sẽ không có ai phát hiện ra tôi? Dù hơi tiếc, nhưng thành thật mà nói, chỉ cần biết chúng vẫn còn khoe mình ngoài kia là đủ để tôi thỏa mãn rồi.
Tuy đúng là tôi có thể tạo song trùng để đi coi, nhưng như vậy thì quá phí phạm.
Thề, không ngờ được tôi đã tới thế giới này trót cũng phải ba tháng rồi. Cuộc đời của tôi ở Nhật vốn là một chuỗi những sự buồn tẻ, thời gian nặng nề, trì trệ không buồn trôi. Nhưng ở đây, tôi nghĩ mình cuối cùng cũng hiểu thế nào là sống hết mình, sống ngáo đến mức thời gian cũng phát ngán mà chạy nhanh thiệt nhanh.
Trong khi tôi đang đắm chìm trong sự hạnh phúc riêng mình, thì đột ngột, hiện thực trở lại.
『Hả?』
C-Chờ đã, cái chuyện quái gì vừa xảy ra thế? Sao mình không nhìn được thế này? Lỗi? Bug? Mà chờ đã, công nhận... ngay từ đầu tôi đã nhìn bằng cách nào thế? Không biết, tức tôi cũng không biết luôn cách để nhìn trở lại. Chẳng lẽ đây là kết quả tất yếu, chẳng thể tránh được? Làm ơn, ai đó nói là đếu phải đi.
Bóng tối bỗng biến mất trong khi tôi rơi vào vòng hoảng loạn, thay thế cho nó là một khung cảnh trắng xóa, trắng đến thuần khiết.
Dường như không có vấn đề gì liên quan đến khả năng nhìn của tôi. Phù... Chờ đã, chưa ‘Phù’ được, chỗ quỷ nào đây? Dù nhìn xung quanh thế nào đi nữa, thì cũng chẳng có gì khác, tất cả những gì mà tôi thấy được cũng chỉ là một không gian trắng, rộng mở đến vĩnh hằng trông đếu khác gì Hyperbolic T*me Chamber (Dragon Ball) hay cái gì đó tương tự. Khoan, A đúng rồi, không phải là cái cảnh mà mấy bợn thường hay thấy ở chương đầu tiên của mấy bộ tiểu thuyết chuyển sinh sao? Ồ~ Mình sẽ thành gì đây, anh hùng chăng~... Khoan khoan khoan, đếu đếu đếu! Tôi thích thế giới này! Đậu tíaaaaaaaaaaaa Tôi đã xong chuyện ở đó đâu! Fran với tôi vẫn còn gian dở cuộc hành trình, làm sao tôi có thể bỏ em ấy lại mà ‘thăng’ khơi khơi vậy được, ít ra cũng phải lúc con bé lớn đã chứ. Tôi quyết định rồi, đếu là đếu, kệ cha thằng tiếp theo tôi nói có là Thần, là Thánh đi nữa, tôi quyết đếu nhượng bộ.
Tôi hoảng loạn thêm một lúc nữa, rồi bỗng xuất hiện một ai đó trồi lên từ mặt đất cách tôi mười mét, ngay lúc tôi nghĩ nơi này hoàn toàn trống rỗng.
Về tổng thể, ông ta đang độ ngũ tuần, trông rất hiền giả. Mãi tóc trắng, áo chùng cũng dáng điệu nhàn nhã thật sự toát lên độ tuổi cường tráng nhất của mình. Tuy lúc đầu tưởng đâu ổng khá gầy, nhưng nhìn kĩ hơn thì ông ta cơ bắp đến khiếp.
Tuy bề ngoài rất ấn tượng, tôi chẳng thể cảm nhận được sự hiện diện của ổng, như thể, ông ta là một bóng ma, ảo ảnh hay gì đó tương tự vậy. Mà sao cũng được, trông chẳng giống Chúa gì cả, may vồn.
Tôi cố lại gần để nhìn kĩ hơn, nhưng...
『Không di chuyển được.』
Cơ thể tôi hoàn toàn đông cứng tại chỗ, và ổng trông không có ý định lại gần hơn nữa, nên đành vậy.
『Ngươi là ai?』
Để đáp lại tôi, ông ta thực hiện một loạt những ám hiệu thay vì mở miệng trả lời.
『Sao không đơn giản là nói luôn đi?』
「...」
『Hả? Tôi không nghe gì cả, ngươi nói gì?』
「...」
『À! Vậy ông bị câm?』
Có vẻ như tôi đoán đúng rồi. Ông ta lập tức nhìn tôi mỉm cười, và gật đầu. Nhưng liền sau, ổng tiếp tục đưa ra một mớ những ám hiệu nữa. Rõ ràng là ông ta đã cố truyền đạt cho tôi điều gì đó.
Tôi bắt đầu nhìn chằm chằm vào ông ấy. Tuy việc giải mã khó khăn hết sức, tuy nhiên, ít ra thì không phải tái sinh lại lần nữa là vui rồi.
Mà nghiêm túc đó, ổng đang nói cái đếu gì vậy? Ổng chỉ đi ra trước, rồi ra sau, trong khi vẽ giữa không khí một cái hình tam giác lộn ngược.
『Là La Pyramide Inversée?』
「...」
Ổng lắc đầu, nên hẳn trật rồi.
(Trans//: La Pyramide Inversée là một kiểu skylight (cửa kính được lắp trên trần nhà, dùng để tận dụng ánh sáng mặt trời để chiếu sáng) được đặt ở trung tâm mua sắm Carrousel du Louvre, trước bảo tàng Louvre, Pháp, với thiết kế một kim tự tháp khổng lồ rỗng, bằng kính chĩa ngược xuống so với một cái kim tự tháp nhỏ hơn bằng đá bên dưới. Từng xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết The Da Vinci Code của Dan Brown.//)
Ông ta chắc nghĩ rằng tôi không tài nào đoán được các ám hiệu hồi nãy, nên đã thay đổi cách thức một chút.
Đó là mở hờ miệng, đưa cả hai tay ra trước và bước tới chậm rãi trong khi làm một biểu cảm vô hồn.
À, giờ thì hiểu rồi.
『Có liên quan đến zombie?』
Ông ta đáp lại bằng hai ngón tay cái búng lên.
Sau đó ông ấy luân phiên thực hiện ám hiệu mới nãy và cái trước. Vừa vẽ cái tam giác, xong chuyển sang zombie, và lại lần nữa vẽ tam giác, rồi cứ như thế. Hm... Zombie, zombie... Cứ nghĩ đến zombie, mấy bạn biết không, là lại làm tôi nhớ đến cái hòn đảo nổi khốn kiếp đó... Chờ đã, đó có phải là ổng đang ám chỉ không? 『Có phải hình tam giác lộn ngược mà ông vẽ là hòn đảo nổi có cái dungeon trên đấy?』
「...」
Tuyệt, chuẩn rồi, ổng đáp lại bằng một cú búng ngón cái khác.
『Được, tôi hiểu phần đó rồi, và tiếp theo là?』
Sau đó ông ta xuống tấn như trong võ thuật với hai nắm tay đặt hai bên hông, rồi sau đó run rẩy trong khi phát ra luồn sáng giống phép thuật, tựa đang truyền sức mạnh đi khắp cơ thể vậy.
『Kaiouk*en?』
「...」
À! Biết rồi nha.
『Này này, ông đang bắt chước Krill*n đó à?』
「...」
Ừ tất nhiên là trật rồi. Tuy nhiên, ngoài việc liên tưởng đến mấy thứ như Bi rồng hay Huntsman X Huntsman ra thì tôi chịu.
Tôi đã hi vọng rằng ổng sẽ thay đổi cách tiếp cận, nhưng không, mà cứ lặp đi lặp lại một động tác.
『Hmm... Ý là có gì gần gần như một ai đó đang kích hoạt một lượng sức mạnh đáng kinh ngạc?』
Ông ấy hướng tay ra về phía tôi, xong lắc lư qua hai bên trái phải, chứng tỏ ý của tôi đúng hướng, nhưng chưa trúng trọng tâm.
『Vậy nó là... khởi động một lá bài tẩy bí mật?』
Ổng bật ngón cái và gật đầu, nên hẳn là đúng rồi. Để xem... lá bài tẩy... Đảo nổi...?
『À! Latent Potential Release!』
Ông ta lập tức búng ngón cái một cách phấn khích bởi tôi cuối cùng đã đoán trúng chỗ ổng muốn tôi biết. Liền sau, ổng đưa tay lên miệng, và làm động tác giống như đang mô phỏng lại đôi môi.
Ám chỉ thứ gì đó nói trong khi kích hoạt Latent potential release...?
『Tên Lich?』
Ổng đưa hai tay ra, làm một dấu ‘X’.
『Để xem... thứ gì đó hợp nhỉ... System Announcer?』
Sai nữa.
『A, chờ đã! Tôi nhớ rồi! Ông là tên bỗng nhưng chui lên từ đâu không biết, bắt chuyện với tôi! Lúc đó, ông đã nói một mớ thứ liên quan đến System Announcer.』
Tôi đoán đúng rồi, phải không? Ổng đáp lại bằng một cái gật đầu tối giản hết sức, nhưng động tác nhanh chóng đổi thành một cái cúi đầu nhẹ, với hai tay chụm lại, giống một lời xin lỗi.
Tiếp đến, ông ta vừa đi lên xong lại xuống, vừa cúi đầu và lấy tay ám hiệu đang nói, cứ thế lặp lại như vậy.
Theo tôi thấy thì ổng đang xin lỗi về mấy cái ổng nói hồi đó à... Hmm... nhưng xin lỗi về cái gì?
-------------(quá khứ)---------------
『Ngươi rốt cuộc là ai?』 (Master)
『Được thôiiiiii, dù gì tôi cũng đang tính nói cho cậu. Và tôi cũng định gặp cậu trong tháng này lun, cỡ cỡ đấy, chứ chi tiết là tôi chịu à~. À mà qua thần giao cách cảm, nếu cậu cũng tính đấy là gặp. Nhưngggggg, eh, sao chẳng được. À mà cũng nhớ là hỏi có giới hạn thôi à nha~』 (?)
『Ngươi bất cần thật đấy...』 (Master)
『Chúng ta cũng có phải người lạ của nhau đâu mừ.』
(?)
『Thôi được rồi sao cũng được, ngươi là...』 (Master)
------------------------
Và đó là lúc cuộc hội thoại của chúng tôi đột nhiên chấm dứt. Vậy, nếu có gì để xin lỗi, thì chắc hẳn...
『Có vẻ như chúng ta không thể gặp nhau trực tiếp theo kế hoạch của ông, đúng không?』
Ông ta trả lời bằng một cái gật đầu.
『Vậy ông đã gặp phải một chướng ngại nào đó trên đường?』
Hai cái gật đầu.
『Và ông cũng không thể trả lời cho tôi ông là ai?』
Ba cái gật đầu liên tục.
Ahhhh, tôi hiểu chuyện gì rồi... nhưng sao lần này ổng không thể nói được? Bữa trước vẫn còn ngon lành mà?
Ông ta làm tư thế power up hồi nãy, xong chỉ về chính mình, rồi quỵ xuống và thở hồng hộc.
『Vậy ông không thể nói được nữa là do tôi đã sử dụng Latent Potential Release?』
Có vẻ chính kĩ năng đó cũng ảnh hưởng lên ổng tương tự với System Announcer.
『Chờ đã, thế tức là ông là một phần của tôi?』
Gật đầu.
『Và giọng của ông chính là giọng nói đầu tiên vang lên khi tôi được sinh ra?』
Gật đầu.
Tôi biết mà!
Nhưng điều đó cũng chỉ khiến cho số lượng thắc mắc không thể gạt bỏ của tôi tăng thêm.
『Cuối cùng... ông là ai?』
Tôi tò mò đến nỗi câu hỏi đó như ăn sống bản thân luôn, vì thế không thể nhịn được.
Ông ta cau mày, rồi lắc đầu. Trông chẳng giống ổng sẽ nói cho tôi chút nào.
『Hmm... Vậy ông sẽ sớm biến mất luôn, hay chúng ta rồi sẽ gặp nhau một lần nữa trong tương lai?』
Ông ta đáp lại bằng cách vẽ trên nền trời một vòng tròn cùng sáu cái nhỏ hơn khác. Cái này thì dễ đoán.
『Cái mà ông vừa vẽ là trăng rằm cùng sáu cái khác nữa, đúng không?』
Nhưng tại sao chỉ khi đó mới được? Mà nghĩ lại, bỏ qua lúc Latent Potential Release, lần duy nhất tôi nói chuyện với ổng là khi mới tái sinh lại, và thời điểm đó cách đây chính xác ba tháng. Nói cách khác, dạo kia, cũng là thời điểm mà bảy mặt trăng tròn nhất.
『Tức ông chỉ có thể xuất hiện mỗi khi mùa lễ hội Lunar Banquet diễn ra?』
Có vẻ như chính xác rồi.
『Nên ba tháng nữa, chúng ta mới gặp lại?』
Ổng nở một nụ cười cay đắng, rồi đột nhiên búng cả hai ngón cái lên. Tự nhưng, sau đó, ông ta trở nên mờ dần.
『Chờ đã! Tôi đã hỏi hết đâu!』
Nghe thấy tôi, ông ta lại lần nữa làm một cử chỉ xin lỗi trước khi tan biến hoàn toàn. Vậy tức ổng hết thời gian rồi.
Thế giới xung quanh theo đó như quay ngược thời gian lại; Dần biến thành màu đen đặc, rồi trở lại bình thường.
『Có vẻ mình đã trở lại.』
Mọi thứ đều y hệt lúc mà tôi biến mất. Trên thực tế, lúc đó, thời gian không hề trôi tí nào, giống như tôi vừa thoát xác trong khoảng khắc hay sao ấy.
『Dù ba tháng sau mới gặp lại, nhưng đến lúc đó, tôi phải hỏi ổng cả tấn câu mới được.』
Không biết ông ta có nghe được những gì tôi nói không nhỉ? Đằng nào thì ổng đã thừa nhận bản thân là một phần của tôi mà.
『Được rồi, anh đã sẵn sàng để làm việc hết công suất. Giờ này hai đứa nên đi ngủ đi.』
「Không sao, em sẽ giúp.」
「Gâu.」
『Vậy thì, cậy vào mấy đứa vậy.』
「Nn, cứ tin tưởng em.」
「Gâu!」
『Tuyệt, được rồi, Fran hãy tiếp tục chuẩn bị rau củ và mấy thứ liên quan đi.』
「Đã hiểu.」
『Còn Urushi? Mi thì... như hồi nãy.』
「W-Whimper...」
Tôi đưa cho Urushi một thùng khác để cậu ta tiếp tục màn quẩy khi nãy. May thay, đây là lần cuối cậu ta phải thực hiện công việc này. Chúng tôi cần tổng cộng 6 kí bơ, mà thùng đầu đã có lượng bằng một nửa rồi.
Tính ra loại bơ này vốn đã xa hoa hơn bất cứ loại nào khác. Nếu tìm mua ngoài thị trường, thì giá sẽ mắc đến mức không hề tương xứng chút nào, chưa hết vị cũng không ngon. Hàng-Urushi-làm thì chẳng những không đường mà còn tươi và ngon hơn rất nhiều so với ngoài thị trường. Nên có thể nói, việc tự làm lấy bơ đã không chỉ tiết kiệm một lượng lớn chi phí, mà còn có được loại tốt hơn: Một hòn đá trúng hai con trym.
『Chút nữa thôi, cố lên!』
「Gâu!」
Cậu ta cuối cùng cũng chấp nhận ‘số phận’ của mình mà nhấc cái thùng lên, tới một góc có tầng mái cao hơn chút đỉnh rồi tiếp tục màn headbanging với tất cả sức lực.
『Chắc phần của anh tiếp theo sẽ là nhào bột nhỉ?』
Sau đó, tôi làm việc liên tục trong suốt cỡ hai tiếng đồng hồ.
Tất nhiên, Fran lẫn Urushi cần ngủ, nên cả hai đã trở về nhà trọ từ lâu. Tôi thì khác, là một đồ vật, nên chẳng cần nghỉ ngơi mà có thể thức trắng vô tư.
『Uầy, giờ đã quá nửa đêm rồi này.』
Tôi bỗng có mong muốn ra ngoài và ngắm nhìn bầu trời đêm, muốn thưởng thức dáng vẻ diễm lệ của bảy mặt trăng khi chúng vẫn còn đang lặng lẽ soi tỏ vạn vật, như cái hồi bản thân mới tái sinh. Tuy nhiên, điều đó là không thể. Chúng tôi hiện đang ngay giữa lòng một thành phố, làm sao biết chắc được sẽ không có ai phát hiện ra tôi? Dù hơi tiếc, nhưng thành thật mà nói, chỉ cần biết chúng vẫn còn khoe mình ngoài kia là đủ để tôi thỏa mãn rồi.
Tuy đúng là tôi có thể tạo song trùng để đi coi, nhưng như vậy thì quá phí phạm.
Thề, không ngờ được tôi đã tới thế giới này trót cũng phải ba tháng rồi. Cuộc đời của tôi ở Nhật vốn là một chuỗi những sự buồn tẻ, thời gian nặng nề, trì trệ không buồn trôi. Nhưng ở đây, tôi nghĩ mình cuối cùng cũng hiểu thế nào là sống hết mình, sống ngáo đến mức thời gian cũng phát ngán mà chạy nhanh thiệt nhanh.
Trong khi tôi đang đắm chìm trong sự hạnh phúc riêng mình, thì đột ngột, hiện thực trở lại.
『Hả?』
C-Chờ đã, cái chuyện quái gì vừa xảy ra thế? Sao mình không nhìn được thế này? Lỗi? Bug? Mà chờ đã, công nhận... ngay từ đầu tôi đã nhìn bằng cách nào thế? Không biết, tức tôi cũng không biết luôn cách để nhìn trở lại. Chẳng lẽ đây là kết quả tất yếu, chẳng thể tránh được? Làm ơn, ai đó nói là đếu phải đi.
Bóng tối bỗng biến mất trong khi tôi rơi vào vòng hoảng loạn, thay thế cho nó là một khung cảnh trắng xóa, trắng đến thuần khiết.
Dường như không có vấn đề gì liên quan đến khả năng nhìn của tôi. Phù... Chờ đã, chưa ‘Phù’ được, chỗ quỷ nào đây? Dù nhìn xung quanh thế nào đi nữa, thì cũng chẳng có gì khác, tất cả những gì mà tôi thấy được cũng chỉ là một không gian trắng, rộng mở đến vĩnh hằng trông đếu khác gì Hyperbolic T*me Chamber (Dragon Ball) hay cái gì đó tương tự. Khoan, A đúng rồi, không phải là cái cảnh mà mấy bợn thường hay thấy ở chương đầu tiên của mấy bộ tiểu thuyết chuyển sinh sao? Ồ~ Mình sẽ thành gì đây, anh hùng chăng~... Khoan khoan khoan, đếu đếu đếu! Tôi thích thế giới này! Đậu tíaaaaaaaaaaaa Tôi đã xong chuyện ở đó đâu! Fran với tôi vẫn còn gian dở cuộc hành trình, làm sao tôi có thể bỏ em ấy lại mà ‘thăng’ khơi khơi vậy được, ít ra cũng phải lúc con bé lớn đã chứ. Tôi quyết định rồi, đếu là đếu, kệ cha thằng tiếp theo tôi nói có là Thần, là Thánh đi nữa, tôi quyết đếu nhượng bộ.
Tôi hoảng loạn thêm một lúc nữa, rồi bỗng xuất hiện một ai đó trồi lên từ mặt đất cách tôi mười mét, ngay lúc tôi nghĩ nơi này hoàn toàn trống rỗng.
Về tổng thể, ông ta đang độ ngũ tuần, trông rất hiền giả. Mãi tóc trắng, áo chùng cũng dáng điệu nhàn nhã thật sự toát lên độ tuổi cường tráng nhất của mình. Tuy lúc đầu tưởng đâu ổng khá gầy, nhưng nhìn kĩ hơn thì ông ta cơ bắp đến khiếp.
Tuy bề ngoài rất ấn tượng, tôi chẳng thể cảm nhận được sự hiện diện của ổng, như thể, ông ta là một bóng ma, ảo ảnh hay gì đó tương tự vậy. Mà sao cũng được, trông chẳng giống Chúa gì cả, may vồn.
Tôi cố lại gần để nhìn kĩ hơn, nhưng...
『Không di chuyển được.』
Cơ thể tôi hoàn toàn đông cứng tại chỗ, và ổng trông không có ý định lại gần hơn nữa, nên đành vậy.
『Ngươi là ai?』
Để đáp lại tôi, ông ta thực hiện một loạt những ám hiệu thay vì mở miệng trả lời.
『Sao không đơn giản là nói luôn đi?』
「...」
『Hả? Tôi không nghe gì cả, ngươi nói gì?』
「...」
『À! Vậy ông bị câm?』
Có vẻ như tôi đoán đúng rồi. Ông ta lập tức nhìn tôi mỉm cười, và gật đầu. Nhưng liền sau, ổng tiếp tục đưa ra một mớ những ám hiệu nữa. Rõ ràng là ông ta đã cố truyền đạt cho tôi điều gì đó.
Tôi bắt đầu nhìn chằm chằm vào ông ấy. Tuy việc giải mã khó khăn hết sức, tuy nhiên, ít ra thì không phải tái sinh lại lần nữa là vui rồi.
Mà nghiêm túc đó, ổng đang nói cái đếu gì vậy? Ổng chỉ đi ra trước, rồi ra sau, trong khi vẽ giữa không khí một cái hình tam giác lộn ngược.
『Là La Pyramide Inversée?』
「...」
Ổng lắc đầu, nên hẳn trật rồi.
(Trans//: La Pyramide Inversée là một kiểu skylight (cửa kính được lắp trên trần nhà, dùng để tận dụng ánh sáng mặt trời để chiếu sáng) được đặt ở trung tâm mua sắm Carrousel du Louvre, trước bảo tàng Louvre, Pháp, với thiết kế một kim tự tháp khổng lồ rỗng, bằng kính chĩa ngược xuống so với một cái kim tự tháp nhỏ hơn bằng đá bên dưới. Từng xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết The Da Vinci Code của Dan Brown.//)
Ông ta chắc nghĩ rằng tôi không tài nào đoán được các ám hiệu hồi nãy, nên đã thay đổi cách thức một chút.
Đó là mở hờ miệng, đưa cả hai tay ra trước và bước tới chậm rãi trong khi làm một biểu cảm vô hồn.
À, giờ thì hiểu rồi.
『Có liên quan đến zombie?』
Ông ta đáp lại bằng hai ngón tay cái búng lên.
Sau đó ông ấy luân phiên thực hiện ám hiệu mới nãy và cái trước. Vừa vẽ cái tam giác, xong chuyển sang zombie, và lại lần nữa vẽ tam giác, rồi cứ như thế. Hm... Zombie, zombie... Cứ nghĩ đến zombie, mấy bạn biết không, là lại làm tôi nhớ đến cái hòn đảo nổi khốn kiếp đó... Chờ đã, đó có phải là ổng đang ám chỉ không? 『Có phải hình tam giác lộn ngược mà ông vẽ là hòn đảo nổi có cái dungeon trên đấy?』
「...」
Tuyệt, chuẩn rồi, ổng đáp lại bằng một cú búng ngón cái khác.
『Được, tôi hiểu phần đó rồi, và tiếp theo là?』
Sau đó ông ta xuống tấn như trong võ thuật với hai nắm tay đặt hai bên hông, rồi sau đó run rẩy trong khi phát ra luồn sáng giống phép thuật, tựa đang truyền sức mạnh đi khắp cơ thể vậy.
『Kaiouk*en?』
「...」
À! Biết rồi nha.
『Này này, ông đang bắt chước Krill*n đó à?』
「...」
Ừ tất nhiên là trật rồi. Tuy nhiên, ngoài việc liên tưởng đến mấy thứ như Bi rồng hay Huntsman X Huntsman ra thì tôi chịu.
Tôi đã hi vọng rằng ổng sẽ thay đổi cách tiếp cận, nhưng không, mà cứ lặp đi lặp lại một động tác.
『Hmm... Ý là có gì gần gần như một ai đó đang kích hoạt một lượng sức mạnh đáng kinh ngạc?』
Ông ấy hướng tay ra về phía tôi, xong lắc lư qua hai bên trái phải, chứng tỏ ý của tôi đúng hướng, nhưng chưa trúng trọng tâm.
『Vậy nó là... khởi động một lá bài tẩy bí mật?』
Ổng bật ngón cái và gật đầu, nên hẳn là đúng rồi. Để xem... lá bài tẩy... Đảo nổi...?
『À! Latent Potential Release!』
Ông ta lập tức búng ngón cái một cách phấn khích bởi tôi cuối cùng đã đoán trúng chỗ ổng muốn tôi biết. Liền sau, ổng đưa tay lên miệng, và làm động tác giống như đang mô phỏng lại đôi môi.
Ám chỉ thứ gì đó nói trong khi kích hoạt Latent potential release...?
『Tên Lich?』
Ổng đưa hai tay ra, làm một dấu ‘X’.
『Để xem... thứ gì đó hợp nhỉ... System Announcer?』
Sai nữa.
『A, chờ đã! Tôi nhớ rồi! Ông là tên bỗng nhưng chui lên từ đâu không biết, bắt chuyện với tôi! Lúc đó, ông đã nói một mớ thứ liên quan đến System Announcer.』
Tôi đoán đúng rồi, phải không? Ổng đáp lại bằng một cái gật đầu tối giản hết sức, nhưng động tác nhanh chóng đổi thành một cái cúi đầu nhẹ, với hai tay chụm lại, giống một lời xin lỗi.
Tiếp đến, ông ta vừa đi lên xong lại xuống, vừa cúi đầu và lấy tay ám hiệu đang nói, cứ thế lặp lại như vậy.
Theo tôi thấy thì ổng đang xin lỗi về mấy cái ổng nói hồi đó à... Hmm... nhưng xin lỗi về cái gì?
-------------(quá khứ)---------------
『Ngươi rốt cuộc là ai?』 (Master)
『Được thôiiiiii, dù gì tôi cũng đang tính nói cho cậu. Và tôi cũng định gặp cậu trong tháng này lun, cỡ cỡ đấy, chứ chi tiết là tôi chịu à~. À mà qua thần giao cách cảm, nếu cậu cũng tính đấy là gặp. Nhưngggggg, eh, sao chẳng được. À mà cũng nhớ là hỏi có giới hạn thôi à nha~』 (?)
『Ngươi bất cần thật đấy...』 (Master)
『Chúng ta cũng có phải người lạ của nhau đâu mừ.』
(?)
『Thôi được rồi sao cũng được, ngươi là...』 (Master)
------------------------
Và đó là lúc cuộc hội thoại của chúng tôi đột nhiên chấm dứt. Vậy, nếu có gì để xin lỗi, thì chắc hẳn...
『Có vẻ như chúng ta không thể gặp nhau trực tiếp theo kế hoạch của ông, đúng không?』
Ông ta trả lời bằng một cái gật đầu.
『Vậy ông đã gặp phải một chướng ngại nào đó trên đường?』
Hai cái gật đầu.
『Và ông cũng không thể trả lời cho tôi ông là ai?』
Ba cái gật đầu liên tục.
Ahhhh, tôi hiểu chuyện gì rồi... nhưng sao lần này ổng không thể nói được? Bữa trước vẫn còn ngon lành mà?
Ông ta làm tư thế power up hồi nãy, xong chỉ về chính mình, rồi quỵ xuống và thở hồng hộc.
『Vậy ông không thể nói được nữa là do tôi đã sử dụng Latent Potential Release?』
Có vẻ chính kĩ năng đó cũng ảnh hưởng lên ổng tương tự với System Announcer.
『Chờ đã, thế tức là ông là một phần của tôi?』
Gật đầu.
『Và giọng của ông chính là giọng nói đầu tiên vang lên khi tôi được sinh ra?』
Gật đầu.
Tôi biết mà!
Nhưng điều đó cũng chỉ khiến cho số lượng thắc mắc không thể gạt bỏ của tôi tăng thêm.
『Cuối cùng... ông là ai?』
Tôi tò mò đến nỗi câu hỏi đó như ăn sống bản thân luôn, vì thế không thể nhịn được.
Ông ta cau mày, rồi lắc đầu. Trông chẳng giống ổng sẽ nói cho tôi chút nào.
『Hmm... Vậy ông sẽ sớm biến mất luôn, hay chúng ta rồi sẽ gặp nhau một lần nữa trong tương lai?』
Ông ta đáp lại bằng cách vẽ trên nền trời một vòng tròn cùng sáu cái nhỏ hơn khác. Cái này thì dễ đoán.
『Cái mà ông vừa vẽ là trăng rằm cùng sáu cái khác nữa, đúng không?』
Nhưng tại sao chỉ khi đó mới được? Mà nghĩ lại, bỏ qua lúc Latent Potential Release, lần duy nhất tôi nói chuyện với ổng là khi mới tái sinh lại, và thời điểm đó cách đây chính xác ba tháng. Nói cách khác, dạo kia, cũng là thời điểm mà bảy mặt trăng tròn nhất.
『Tức ông chỉ có thể xuất hiện mỗi khi mùa lễ hội Lunar Banquet diễn ra?』
Có vẻ như chính xác rồi.
『Nên ba tháng nữa, chúng ta mới gặp lại?』
Ổng nở một nụ cười cay đắng, rồi đột nhiên búng cả hai ngón cái lên. Tự nhưng, sau đó, ông ta trở nên mờ dần.
『Chờ đã! Tôi đã hỏi hết đâu!』
Nghe thấy tôi, ông ta lại lần nữa làm một cử chỉ xin lỗi trước khi tan biến hoàn toàn. Vậy tức ổng hết thời gian rồi.
Thế giới xung quanh theo đó như quay ngược thời gian lại; Dần biến thành màu đen đặc, rồi trở lại bình thường.
『Có vẻ mình đã trở lại.』
Mọi thứ đều y hệt lúc mà tôi biến mất. Trên thực tế, lúc đó, thời gian không hề trôi tí nào, giống như tôi vừa thoát xác trong khoảng khắc hay sao ấy.
『Dù ba tháng sau mới gặp lại, nhưng đến lúc đó, tôi phải hỏi ổng cả tấn câu mới được.』
Không biết ông ta có nghe được những gì tôi nói không nhỉ? Đằng nào thì ổng đã thừa nhận bản thân là một phần của tôi mà.
Danh sách chương