「Yamada, chuẩn bị tinh thần bị chiếu vua đi! Tấn Công Toàn Lực!」
「Gưaaa!」
「Tuyệt, tôi thắng nên chai nước ép của cậu là của tôi!」
「Ưaaaaa! Lại thuaaaa! Sao mình không thắng nổi Andouuuuuuu!?」
Phát mệt với ông tướng. Yamada chơi đã ngu mà cứ máu đòi đọ với mình… (Andou)
「Ồ… Andou, Yamada, làm cái gì thế?」
「Ê, Yoshida đó hả! Nhìn là biết còn gì, là cờ shogi!」
「Nhưng shogi hiện nay làm gì mà căng thẳng thế… Há. Thì ra là app điện thoại cờ shogi à? Nhưng ghê chưa, Andou, cậu giỏi chơi shogi thật.」
「Thì hồi trước tôi từng chơi game cờ này một mình nên tôi nắm rõ nhiều thứ về trò này.」
「Một mình thành thạo shogi luôn… Thật đó hả?」
Thì tôi làm gì có bạn bè! Mà thừa nhận điều đó thì nhục chết mất… Không, đúng thế thật. (Andou)
「Và thế là Yamada thua?」
「Ừa, có vẻ cậu ta yếu tới nỗi tôi chơi chấp 4 quân mà không ăn thua…」
「Chỉ có thể mà dồn được con vua của cậu ta sao? Giỏi thật…」
「Gì hả? Thế còn Anou vẫn thắng dù tôi bị ăn mất con xe và tượng đó thôi?! Vô lý!」
「「Không, hợp lý đó chứ!」」
Thế rồi mà vẫn còn thua được… (Andou & Yoshida)
「Thế thì Andou! Chơi một ván với tôi nhé? Yamada, đưa điện thoại đây.」
「Ể!? Yoshida, cậu chơi được shogi á?」
… dù đầu hói á!? (Andou)
「Ê… Andou, câu『Cậu chơi được shogi dù đầu hói á!? 』in hết trên mặt cậu kìa.」
「Không, ý tôi là… Chẳng phải cậu trong câu lạc bộ bóng chày sao?」
「Eyy! Yoshida có lẽ bị hói, Andou à, nhưng nhìn thế thôi chứ cậu ta cũng là đội trưởng câu lạc bộ bóng chày đấy! Vì vậy dù có lẽ hói nhưng cái đầu hơi bị tốt đấy! Eyy!」
「Sawatari! Mày lắm mồm quá đấy!」
「Yoshida! Yoshida! Yoshida! Thay vì đấu với Andou-kun thì đọ với tao đi! Chắc chắn tao sẽ thắng nếu mày là đối thú! Mày đầu hói cơ mà!」
「Yamada! Đưa điện thoại cho tao và lượn đi!」
À, ra vậy. Yoshida hay chơi với Yamada và Sawarari nên bảo sao trông ngu ngu thế thôi chứ điềm đạm không ngờ. Chắc hẳn ở cương vị là đội trưởng, cậu sẽ quen với việc nghĩ ra các chiến lược…
「Được rồi, chơi nhé? Chúng ta sẽ chơi bình đẳng.」
「Duyệt~ Lại đây!」
Đáng lẽ tụi này phải tập diễn kịch sau giờ học cơ, nhưng đám con gái bận đo đạc người Asakura để làm trang phục và vì đám đực rựa không có việc gì làm, thế là cứ chơi chơi thế thôi. Nếu họ không dây dưa lâu la chắc tầm một ván là đủ giết thời gian…(Andou)
20 phút sau
「Gừ… Ê Andou! Cậu… thích đi con xe lắm hả?」
「Không hẳn? Tôi không ham để con xe ở vị trí đặc biệt. Tôi chỉ nghĩ rằng đối đầu với một người như cậu trong cờ shogi, đi xe là nước đi tốt nhất.」
「Không ngờ cậu xấu tính gớm nhỉ?」
「Tôi thả con tướng bạc! Và giờ chiếu!」 *Pặc*
「Gì!? Cậu—cậu chiếu tôi đó hả!? Há, đây là… chiếu đó hả?」 *Pặc*
「Còn nữa, tôi thả con mã!」 *Pặc*
「Tuyệt vời! Bắt cả vua lẫn con xe!? Chạy được con vua thì lại mất con xe… Không, nếu không thì tướng bạc cũng toi— Ự, tôi nhận thua…」
「Cảm ơn vì lời khen.」
Tất cả đám đực rựa trong lớp: 『WOOOOOOOOOOOOOOOOOOOAH!』
「Andou là người chiến thắng!」
「Tuyệt vời! Áp đảo luôn!」
「Nhưng mà này, trông chẳng giống shogi gì cả. Trong thoáng chốc tôi tưởng mình đang chơi trò nào ấy!」
Oaa… Giờ mới để ý đám đực rựa bâu xung quanh hai thằng… Tụi bây không diễn tập vở kịch hả? (Andou)
*cạch cạch~*
「Đo đạc xong rồi đây~~ Hử? Có vụ gì mà om sòm thế…」
「Phù, cuối cũng cùng xong… Haiz, chúng chẳng to lên nhiều.」
「Mồ, Sakura! Cậu không cần phải bận tâm đến chúng. Ngực to chẳng có gì hay ho đâu, mình bảo rồi!」
「Hờ… Người có chúng như cậu không hiểu cảm giác của những người như mình đâu.」
「Asakura-san, cậu xong rồi à.」
「À, Andou-kun! Mình thực sự xin lỗi. Tụi mình mải quá nên quên mất tiêu thời gian… Mọi người, xin lỗi vì đã để các cậu phải chờ.」
「Không sao. Bọn này chơi shogi giết thời gian mà.」
「Ể, cậu biết chơi shogi á!?」
Cậu ấy biết chơi shogi sao? Ngầu quá~! (Asakura)
「Hô~ …Andou-kun. Cậu đóng vai chính vở kịch này mà không luyện tập, lại còn dám chơi shogi hả?」
「Ồ, Lớp trưởng! Cô về rồ-」
「『Về rồi』cái đầu cậu ấy! Andou-kun này! Cậu có diễn tập kịch đàng hoàng không đấy? Cậu đã nhớ lời thoại chưa?」
「Không sao! Sương sương rồi.」
Mình là người nghĩ ra kịch bản cơ mà, tất nhiên là phải nhớ lời thoại của mình rồi, còn diễn xuất thì… không diễn được cũng không sao. Mình phần nào hiểu được cảm xúc của Romeo mà. (Andou)
「Ồ thiệt hở? Nếu cậu đã nói vậy thì thử cho chúng tôi xem nào. Để coi, diễn đoạn trang 12 đi.」
「Ể? Ở đây á? Ngay bây giờ?」
「Nếu không có vấn đề gì thì triển đi.」
Hờ, vì mình chơi nên không được cãi lại à… Thôi đành vậy.
「A—E hèm… 『Ôi Juliet nàng ơi… Cớ sao, nàng lại là Juliet…? Nếu nàng không phải là Juliet mà chỉ là một thiếu nữ bình thường đơn thuần, ta sẽ thổ lộ tấm chân tình với nàng ngay. Nhưng chao ôi, nàng lại là Juliet và ta không làm được!
Nếu như ta bộc lộ những cảm xúc sâu thẳm trong lòng, nàng sẽ mất đi quá nhiều thứ!
Đó… Đó là những thứ mà ta không thể đem lại cho nàng…
Bởi vậy, ta sẽ chôn cất những tình cảm này.
Ôi Juliet nàng ơi…』」
「…」
「…」
Cả lớp: 『………』
*im bặt*
A, hơ…? Mình làm gì sai à? (Andou)
Gừ… Nếu cậu ta vấp xíu thôi thì mình sẽ gọi cậu ta là thằng ăn hại ngay lập tức nhưng thế vẹo nào? Diễn xuất hoàn hảo! (Lớp trưởng)
Andou-kun! Cậu ngầu quá!!! (Asakura)
Cả lớp:『Kinh khủng, một màn trình diễn tuyệt vời…』
「Hừm hừm! Thôi tôi tạm duyệt.」
Phù… Thoát nạn rồi. (Andou)
「Cảm ơn lớp trưởng đã nhận xét!」
「Tiếp theo, vì Andou-kun đã làm rồi nên Asakura-san cũng thử diễn tập xem sao. Asakura-san, cậu thuộc lời thoại của mình chưa?」
「Tất nhiên là rồi! Mình đã thuộc hết sạch rồi!」
「Thế Asakura-san, cậu thử đọc lời thoại trang 5 nhé.」
「Đã rõ! E hèm…『Ôi Romeo chàng ơi! Yo, Romeo chàng ơi… Cớ sao? Romeo..? 』」
Cả lớp:『–!?!?!?!!!!』
*im bặt…*
Fufufu! Tất cả đều im lặng trước màn diễn xuất của mình cơ à… Thế tức là nó quá đỉnh!
Cả lớp: 『Hở… Đùa đó hả? Không đời nào Asakura-san lại—!?』
A, Asakura-san… K-K-Không thể thế được! Cậu– (Andou)
Oi oi… Asakura-san, cậu đúng là diễn viên nửa mùa… (Lớp trưởng)
==============
Trans: Zennomi
「Gưaaa!」
「Tuyệt, tôi thắng nên chai nước ép của cậu là của tôi!」
「Ưaaaaa! Lại thuaaaa! Sao mình không thắng nổi Andouuuuuuu!?」
Phát mệt với ông tướng. Yamada chơi đã ngu mà cứ máu đòi đọ với mình… (Andou)
「Ồ… Andou, Yamada, làm cái gì thế?」
「Ê, Yoshida đó hả! Nhìn là biết còn gì, là cờ shogi!」
「Nhưng shogi hiện nay làm gì mà căng thẳng thế… Há. Thì ra là app điện thoại cờ shogi à? Nhưng ghê chưa, Andou, cậu giỏi chơi shogi thật.」
「Thì hồi trước tôi từng chơi game cờ này một mình nên tôi nắm rõ nhiều thứ về trò này.」
「Một mình thành thạo shogi luôn… Thật đó hả?」
Thì tôi làm gì có bạn bè! Mà thừa nhận điều đó thì nhục chết mất… Không, đúng thế thật. (Andou)
「Và thế là Yamada thua?」
「Ừa, có vẻ cậu ta yếu tới nỗi tôi chơi chấp 4 quân mà không ăn thua…」
「Chỉ có thể mà dồn được con vua của cậu ta sao? Giỏi thật…」
「Gì hả? Thế còn Anou vẫn thắng dù tôi bị ăn mất con xe và tượng đó thôi?! Vô lý!」
「「Không, hợp lý đó chứ!」」
Thế rồi mà vẫn còn thua được… (Andou & Yoshida)
「Thế thì Andou! Chơi một ván với tôi nhé? Yamada, đưa điện thoại đây.」
「Ể!? Yoshida, cậu chơi được shogi á?」
… dù đầu hói á!? (Andou)
「Ê… Andou, câu『Cậu chơi được shogi dù đầu hói á!? 』in hết trên mặt cậu kìa.」
「Không, ý tôi là… Chẳng phải cậu trong câu lạc bộ bóng chày sao?」
「Eyy! Yoshida có lẽ bị hói, Andou à, nhưng nhìn thế thôi chứ cậu ta cũng là đội trưởng câu lạc bộ bóng chày đấy! Vì vậy dù có lẽ hói nhưng cái đầu hơi bị tốt đấy! Eyy!」
「Sawatari! Mày lắm mồm quá đấy!」
「Yoshida! Yoshida! Yoshida! Thay vì đấu với Andou-kun thì đọ với tao đi! Chắc chắn tao sẽ thắng nếu mày là đối thú! Mày đầu hói cơ mà!」
「Yamada! Đưa điện thoại cho tao và lượn đi!」
À, ra vậy. Yoshida hay chơi với Yamada và Sawarari nên bảo sao trông ngu ngu thế thôi chứ điềm đạm không ngờ. Chắc hẳn ở cương vị là đội trưởng, cậu sẽ quen với việc nghĩ ra các chiến lược…
「Được rồi, chơi nhé? Chúng ta sẽ chơi bình đẳng.」
「Duyệt~ Lại đây!」
Đáng lẽ tụi này phải tập diễn kịch sau giờ học cơ, nhưng đám con gái bận đo đạc người Asakura để làm trang phục và vì đám đực rựa không có việc gì làm, thế là cứ chơi chơi thế thôi. Nếu họ không dây dưa lâu la chắc tầm một ván là đủ giết thời gian…(Andou)
20 phút sau
「Gừ… Ê Andou! Cậu… thích đi con xe lắm hả?」
「Không hẳn? Tôi không ham để con xe ở vị trí đặc biệt. Tôi chỉ nghĩ rằng đối đầu với một người như cậu trong cờ shogi, đi xe là nước đi tốt nhất.」
「Không ngờ cậu xấu tính gớm nhỉ?」
「Tôi thả con tướng bạc! Và giờ chiếu!」 *Pặc*
「Gì!? Cậu—cậu chiếu tôi đó hả!? Há, đây là… chiếu đó hả?」 *Pặc*
「Còn nữa, tôi thả con mã!」 *Pặc*
「Tuyệt vời! Bắt cả vua lẫn con xe!? Chạy được con vua thì lại mất con xe… Không, nếu không thì tướng bạc cũng toi— Ự, tôi nhận thua…」
「Cảm ơn vì lời khen.」
Tất cả đám đực rựa trong lớp: 『WOOOOOOOOOOOOOOOOOOOAH!』
「Andou là người chiến thắng!」
「Tuyệt vời! Áp đảo luôn!」
「Nhưng mà này, trông chẳng giống shogi gì cả. Trong thoáng chốc tôi tưởng mình đang chơi trò nào ấy!」
Oaa… Giờ mới để ý đám đực rựa bâu xung quanh hai thằng… Tụi bây không diễn tập vở kịch hả? (Andou)
*cạch cạch~*
「Đo đạc xong rồi đây~~ Hử? Có vụ gì mà om sòm thế…」
「Phù, cuối cũng cùng xong… Haiz, chúng chẳng to lên nhiều.」
「Mồ, Sakura! Cậu không cần phải bận tâm đến chúng. Ngực to chẳng có gì hay ho đâu, mình bảo rồi!」
「Hờ… Người có chúng như cậu không hiểu cảm giác của những người như mình đâu.」
「Asakura-san, cậu xong rồi à.」
「À, Andou-kun! Mình thực sự xin lỗi. Tụi mình mải quá nên quên mất tiêu thời gian… Mọi người, xin lỗi vì đã để các cậu phải chờ.」
「Không sao. Bọn này chơi shogi giết thời gian mà.」
「Ể, cậu biết chơi shogi á!?」
Cậu ấy biết chơi shogi sao? Ngầu quá~! (Asakura)
「Hô~ …Andou-kun. Cậu đóng vai chính vở kịch này mà không luyện tập, lại còn dám chơi shogi hả?」
「Ồ, Lớp trưởng! Cô về rồ-」
「『Về rồi』cái đầu cậu ấy! Andou-kun này! Cậu có diễn tập kịch đàng hoàng không đấy? Cậu đã nhớ lời thoại chưa?」
「Không sao! Sương sương rồi.」
Mình là người nghĩ ra kịch bản cơ mà, tất nhiên là phải nhớ lời thoại của mình rồi, còn diễn xuất thì… không diễn được cũng không sao. Mình phần nào hiểu được cảm xúc của Romeo mà. (Andou)
「Ồ thiệt hở? Nếu cậu đã nói vậy thì thử cho chúng tôi xem nào. Để coi, diễn đoạn trang 12 đi.」
「Ể? Ở đây á? Ngay bây giờ?」
「Nếu không có vấn đề gì thì triển đi.」
Hờ, vì mình chơi nên không được cãi lại à… Thôi đành vậy.
「A—E hèm… 『Ôi Juliet nàng ơi… Cớ sao, nàng lại là Juliet…? Nếu nàng không phải là Juliet mà chỉ là một thiếu nữ bình thường đơn thuần, ta sẽ thổ lộ tấm chân tình với nàng ngay. Nhưng chao ôi, nàng lại là Juliet và ta không làm được!
Nếu như ta bộc lộ những cảm xúc sâu thẳm trong lòng, nàng sẽ mất đi quá nhiều thứ!
Đó… Đó là những thứ mà ta không thể đem lại cho nàng…
Bởi vậy, ta sẽ chôn cất những tình cảm này.
Ôi Juliet nàng ơi…』」
「…」
「…」
Cả lớp: 『………』
*im bặt*
A, hơ…? Mình làm gì sai à? (Andou)
Gừ… Nếu cậu ta vấp xíu thôi thì mình sẽ gọi cậu ta là thằng ăn hại ngay lập tức nhưng thế vẹo nào? Diễn xuất hoàn hảo! (Lớp trưởng)
Andou-kun! Cậu ngầu quá!!! (Asakura)
Cả lớp:『Kinh khủng, một màn trình diễn tuyệt vời…』
「Hừm hừm! Thôi tôi tạm duyệt.」
Phù… Thoát nạn rồi. (Andou)
「Cảm ơn lớp trưởng đã nhận xét!」
「Tiếp theo, vì Andou-kun đã làm rồi nên Asakura-san cũng thử diễn tập xem sao. Asakura-san, cậu thuộc lời thoại của mình chưa?」
「Tất nhiên là rồi! Mình đã thuộc hết sạch rồi!」
「Thế Asakura-san, cậu thử đọc lời thoại trang 5 nhé.」
「Đã rõ! E hèm…『Ôi Romeo chàng ơi! Yo, Romeo chàng ơi… Cớ sao? Romeo..? 』」
Cả lớp:『–!?!?!?!!!!』
*im bặt…*
Fufufu! Tất cả đều im lặng trước màn diễn xuất của mình cơ à… Thế tức là nó quá đỉnh!
Cả lớp: 『Hở… Đùa đó hả? Không đời nào Asakura-san lại—!?』
A, Asakura-san… K-K-Không thể thế được! Cậu– (Andou)
Oi oi… Asakura-san, cậu đúng là diễn viên nửa mùa… (Lớp trưởng)
==============
Trans: Zennomi
Danh sách chương