「N-Nè Andou-kun… cậu thực sự, thựựực sự không thấy m-ma à?」
「Ừa, tớ có thấy gì đâu.」← Xạo
「N-Nhưng…」
「Hù---」 *nhảy nhảy nhảy*
「Cho dù nó đang theo ngay sau chúng taaaaa!?」
「Chuyện đó thì… tớ đã nói rồi mà?」
Momoi-san mà lại cho tụi mình đi qua và bám theo sau ư… (Andou)
「Hù---」 *nhảy nhảy nhảy*
Nhìn cái cách nó di chuyển kìa, nó không phải ma mà là cương thi! (Andou)
「Uuuu, con ma… con ma đang theo sau chúng ta…」 *khẽ run*
「………」
Asakura-san cũng đã nhận ra chưa? Trông thì giống con ma kiểu Nhật, nhưng ma Nhật không có nhảy lò cò như vậy. (Andou)
「A-Andou-kun…」
「Ơi?」
「M, mình cảm thấy đỡ hơn chút rồi… Nhưng nói trước là, mình níu tay cậu là vì… không phải là vì mình sợ ma đâu nhé?」
「Hể~ Oui?」
「Á! Thái độ đó, c-cậu không tin mình phải không!? Đ-Đừng hiểu nhầm ý mình! L-Lý do mình bám chặt lấy cậu không phải là do mình sợ… P-Phải rồi! Là vì cậu không thấy ma nên cậu không hiểu được đâu, nhưng con ma đó đang ở ngay sau cậu! Vì mình sẽ chỉ còn lại một mình nếu ma bắt cậu đi mất, thế nên mình giữ chặt lấy người cậu để cậu không bị nó lôi đi!」
「Khoan, gì cơ? Con ma ở ngay sau tớ!?」
「Đúng đó! T-Thế nên cậu không được thả mình ra nhé?」 *khẽ run*
Asakura-san. Dù mình trông không đáng tin cậy chút nào, cơ mà cô ấy run lẩy bẩy thế này chứng tỏ cô ấy đang sợ lắm.
Mmm. Mình cảm thấy có lỗi với cô ấy và sẽ làm bất cứ chuyện gì trong khả năng của mình để cho cô ấy bớt sợ đi… nhưng mình không muốn bị giết bởi một con gremlin. Asakura-san, nếu mình để lộ chuyện con ma là giả và mình đã giả vờ không nhìn thấy nó từ nãy giờ… (Andou)
「Asakura-san. Ừm, cậu có thể thả tay tớ ra một chút không?」
「Ể… Á, Andou-kun!」
Trời ơi… cậu ấy đột nhiên nắm lấy tay mình. (Asakura)
「Cậu cứ bám lấy tay tớ thế này thì khó di chuyển lắm. Vậy nên chúng ta nắm tay nhau đi. Vì tớ không thấy ma, tớ sẽ không bị chúng bắt mất, nên hãy nắm lấy bàn tay của tớ.」
「Andou-kun…」
Tay Andou-kun ấm… (Asakura)
Thiệt tình, nếu Asakura-san cứ tiếp tục ôm mình… cô ấy có một mùi hương dễ chịu. Mỗi lần cô ấy hoảng sợ, cô ấy bám chặt lấy tay mình và mình có thể thấy thứ gì đó mềm mềm chạm vào mình… Hoặc là không có gì…? Cái kiểu kích thích này đang trêu ngươi mình đây mà, đã vậy mình sẽ làm tất cả trong khả năng để có thể chịu đựng được. Mong là nắm tay sẽ giúp Asakura-san bình tĩnh lại. (Andou)
「Ehehe… Không hiểu sao, khi chúng ta sánh vai và nắm tay thế này làm mình nhớ lại buổi hẹn hò của hai đứa.」
「--!!! A-Asakura-san!」
「Hyaa! A-Andou-kun!?」
H-H-H-Hả!? Andou-kun đột nhiên ôm mình… Cứ, cứ đà này thì… m-mình… mình sẽ phải sẵn sàng cho chuyện đó rồi saoooo!???? (Asakura)
Chết thật… Nụ cười trên mặt Asakura-san vừa nãy khiến mình mất cảnh giác… Lớp trưởng và Momoi-san cũng đang quan sát hai đứa. Nếu họ phát hiện ra mình động tay vào Asakura-san thì đời học sinh của mình sẽ đi-- (Andou)
「A-Andou-kun…」
「Á! Xin lỗi Asakura-san! Tớ sẽ thả--」
「Hãy… nhẹ nhàng với mình thôi nhé?」
「…………」 *rắc* ← Tiếng vỡ vụn trong tim
Tạm biệt đời học sinh! (Andou)
「Asakura-san!」
「Dạ!」
「Hù----?」
………Hở? (Asakura & Andou)
「Hù----?」
「IIII―NYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! AAAA-Andou-kun! Mình không biết từ lúc nào nhưng con ma đang ngay bên phải cậu và trừng mắt nhìn cậuuuuu!!!」
Oái! Giật cả mình… Momoi-san, cậu đang làm cái vẹo gì vậy? (Andou)
Mình. Cũng. Muốn. Hỏi. Cậu. Câu. Đó. Đó~ Bầu không khí tốt nhỉ. Cậu nghĩ rằng con ma này sẽ không chen ngang vào sao? Dù sao thì người ta đang cố gắng hết sức mình để diễn tròn vai con ma, ấy vậy mà có người lại chim chuột nhau ngay trước mắt của họ, máu chọc phá không nổi lên mới lạ? (Momoi)
Tớ hiểu cảm giác của cậu… Đến cả tớ còn thấy rất nguy hiểm. Tuy nhiên, ngay từ đầu đây không phải mục đích của bài kiểm tra can đảm đúng không? (Andou)
Tehehe~ À phải rồi~ Quên mất tiêu! Pero~☆(Momoi)
Ma không có nói 『pero☆』…(Andou)
Giờ thì làm gì đó để đánh lạc hướng Asakura-san đi. (Andou)
Biết rồi~ (Momoi)
* Cuộc đối thoại được trao đổi bằng cách đọc biểu cảm của nhau.
.
「Asakura-san, cậu không sao chứ? Con ma lại đột nhiên hiện ra à?」
「Không phải nó lại hiện ra mà là nó đã luôn đứng ở chỗ đó! Ngay lúc này nó đang đứng ngay cạnh câu!」
「Ể, bên cạnh tớ sao?」
「Hù---?」
「Ở đó, đó! Nó đang nhại lời cậu khi cậu vừa nói『Ể? 』」
「Đâu? Đâu?」
「Hù-? Hù-?」
「AAAA! Nó phản ứng cùng lúc cậu nói 『Đâu? Đâu?! 』 KHÔNGGGG!」
「Ồ, nó ở kia thật nè!」
「Hù- Hù-------」
「.................」← Con ma số 2
「Ể, cậu nói thế nhưng cậu đang nhìn đi đâu đ-… -ó, GYAHHHHHHHHHH! Lại có thêm một con ma khác ở bụi cây đằng kiaaaaaaa!」
Có ai đó đang mặc đồ giống Momoi-san. Dù khó xác định cỡ ngực của cô ấy từ khoảng cách này… Nhưng ước lượng kích cỡ đó, người đó chắc hẳn là Lớp Trưởng vì con ma đó đang đeo kính. (Andou)
「Nhảy♪Bước♪」
「Hù-♪ Hù♪」
「UHYAAAAA! Chúng đều 『Nhảy♪Bước♪』 cùng một lúc!」
「Shall We Dance?」
「Hù--Ừ?」
「HNYAHHHHH! Cả hai cùng đang nhảyyyyy!」
Vài phút sau đó Asakura-san cũng hết hoảng sợ và nhận ra danh tính thật sự của con ma đang thành bạn nhảy của mình. Mãi cho tới lúc đó, cả Momoi-san và mình tiếp tục bài nhảy của mình. (Andou)
「Ừa, tớ có thấy gì đâu.」← Xạo
「N-Nhưng…」
「Hù---」 *nhảy nhảy nhảy*
「Cho dù nó đang theo ngay sau chúng taaaaa!?」
「Chuyện đó thì… tớ đã nói rồi mà?」
Momoi-san mà lại cho tụi mình đi qua và bám theo sau ư… (Andou)
「Hù---」 *nhảy nhảy nhảy*
Nhìn cái cách nó di chuyển kìa, nó không phải ma mà là cương thi! (Andou)
「Uuuu, con ma… con ma đang theo sau chúng ta…」 *khẽ run*
「………」
Asakura-san cũng đã nhận ra chưa? Trông thì giống con ma kiểu Nhật, nhưng ma Nhật không có nhảy lò cò như vậy. (Andou)
「A-Andou-kun…」
「Ơi?」
「M, mình cảm thấy đỡ hơn chút rồi… Nhưng nói trước là, mình níu tay cậu là vì… không phải là vì mình sợ ma đâu nhé?」
「Hể~ Oui?」
「Á! Thái độ đó, c-cậu không tin mình phải không!? Đ-Đừng hiểu nhầm ý mình! L-Lý do mình bám chặt lấy cậu không phải là do mình sợ… P-Phải rồi! Là vì cậu không thấy ma nên cậu không hiểu được đâu, nhưng con ma đó đang ở ngay sau cậu! Vì mình sẽ chỉ còn lại một mình nếu ma bắt cậu đi mất, thế nên mình giữ chặt lấy người cậu để cậu không bị nó lôi đi!」
「Khoan, gì cơ? Con ma ở ngay sau tớ!?」
「Đúng đó! T-Thế nên cậu không được thả mình ra nhé?」 *khẽ run*
Asakura-san. Dù mình trông không đáng tin cậy chút nào, cơ mà cô ấy run lẩy bẩy thế này chứng tỏ cô ấy đang sợ lắm.
Mmm. Mình cảm thấy có lỗi với cô ấy và sẽ làm bất cứ chuyện gì trong khả năng của mình để cho cô ấy bớt sợ đi… nhưng mình không muốn bị giết bởi một con gremlin. Asakura-san, nếu mình để lộ chuyện con ma là giả và mình đã giả vờ không nhìn thấy nó từ nãy giờ… (Andou)
「Asakura-san. Ừm, cậu có thể thả tay tớ ra một chút không?」
「Ể… Á, Andou-kun!」
Trời ơi… cậu ấy đột nhiên nắm lấy tay mình. (Asakura)
「Cậu cứ bám lấy tay tớ thế này thì khó di chuyển lắm. Vậy nên chúng ta nắm tay nhau đi. Vì tớ không thấy ma, tớ sẽ không bị chúng bắt mất, nên hãy nắm lấy bàn tay của tớ.」
「Andou-kun…」
Tay Andou-kun ấm… (Asakura)
Thiệt tình, nếu Asakura-san cứ tiếp tục ôm mình… cô ấy có một mùi hương dễ chịu. Mỗi lần cô ấy hoảng sợ, cô ấy bám chặt lấy tay mình và mình có thể thấy thứ gì đó mềm mềm chạm vào mình… Hoặc là không có gì…? Cái kiểu kích thích này đang trêu ngươi mình đây mà, đã vậy mình sẽ làm tất cả trong khả năng để có thể chịu đựng được. Mong là nắm tay sẽ giúp Asakura-san bình tĩnh lại. (Andou)
「Ehehe… Không hiểu sao, khi chúng ta sánh vai và nắm tay thế này làm mình nhớ lại buổi hẹn hò của hai đứa.」
「--!!! A-Asakura-san!」
「Hyaa! A-Andou-kun!?」
H-H-H-Hả!? Andou-kun đột nhiên ôm mình… Cứ, cứ đà này thì… m-mình… mình sẽ phải sẵn sàng cho chuyện đó rồi saoooo!???? (Asakura)
Chết thật… Nụ cười trên mặt Asakura-san vừa nãy khiến mình mất cảnh giác… Lớp trưởng và Momoi-san cũng đang quan sát hai đứa. Nếu họ phát hiện ra mình động tay vào Asakura-san thì đời học sinh của mình sẽ đi-- (Andou)
「A-Andou-kun…」
「Á! Xin lỗi Asakura-san! Tớ sẽ thả--」
「Hãy… nhẹ nhàng với mình thôi nhé?」
「…………」 *rắc* ← Tiếng vỡ vụn trong tim
Tạm biệt đời học sinh! (Andou)
「Asakura-san!」
「Dạ!」
「Hù----?」
………Hở? (Asakura & Andou)
「Hù----?」
「IIII―NYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! AAAA-Andou-kun! Mình không biết từ lúc nào nhưng con ma đang ngay bên phải cậu và trừng mắt nhìn cậuuuuu!!!」
Oái! Giật cả mình… Momoi-san, cậu đang làm cái vẹo gì vậy? (Andou)
Mình. Cũng. Muốn. Hỏi. Cậu. Câu. Đó. Đó~ Bầu không khí tốt nhỉ. Cậu nghĩ rằng con ma này sẽ không chen ngang vào sao? Dù sao thì người ta đang cố gắng hết sức mình để diễn tròn vai con ma, ấy vậy mà có người lại chim chuột nhau ngay trước mắt của họ, máu chọc phá không nổi lên mới lạ? (Momoi)
Tớ hiểu cảm giác của cậu… Đến cả tớ còn thấy rất nguy hiểm. Tuy nhiên, ngay từ đầu đây không phải mục đích của bài kiểm tra can đảm đúng không? (Andou)
Tehehe~ À phải rồi~ Quên mất tiêu! Pero~☆(Momoi)
Ma không có nói 『pero☆』…(Andou)
Giờ thì làm gì đó để đánh lạc hướng Asakura-san đi. (Andou)
Biết rồi~ (Momoi)
* Cuộc đối thoại được trao đổi bằng cách đọc biểu cảm của nhau.
.
「Asakura-san, cậu không sao chứ? Con ma lại đột nhiên hiện ra à?」
「Không phải nó lại hiện ra mà là nó đã luôn đứng ở chỗ đó! Ngay lúc này nó đang đứng ngay cạnh câu!」
「Ể, bên cạnh tớ sao?」
「Hù---?」
「Ở đó, đó! Nó đang nhại lời cậu khi cậu vừa nói『Ể? 』」
「Đâu? Đâu?」
「Hù-? Hù-?」
「AAAA! Nó phản ứng cùng lúc cậu nói 『Đâu? Đâu?! 』 KHÔNGGGG!」
「Ồ, nó ở kia thật nè!」
「Hù- Hù-------」
「.................」← Con ma số 2
「Ể, cậu nói thế nhưng cậu đang nhìn đi đâu đ-… -ó, GYAHHHHHHHHHH! Lại có thêm một con ma khác ở bụi cây đằng kiaaaaaaa!」
Có ai đó đang mặc đồ giống Momoi-san. Dù khó xác định cỡ ngực của cô ấy từ khoảng cách này… Nhưng ước lượng kích cỡ đó, người đó chắc hẳn là Lớp Trưởng vì con ma đó đang đeo kính. (Andou)
「Nhảy♪Bước♪」
「Hù-♪ Hù♪」
「UHYAAAAA! Chúng đều 『Nhảy♪Bước♪』 cùng một lúc!」
「Shall We Dance?」
「Hù--Ừ?」
「HNYAHHHHH! Cả hai cùng đang nhảyyyyy!」
Vài phút sau đó Asakura-san cũng hết hoảng sợ và nhận ra danh tính thật sự của con ma đang thành bạn nhảy của mình. Mãi cho tới lúc đó, cả Momoi-san và mình tiếp tục bài nhảy của mình. (Andou)
Danh sách chương