「Ta-daaa! Nhìn nè, nhìn nè, Andou-kun~ Bữa trưa hôm nay, căng tin đang bán món cà ri thịt bò kuroge wagyu mà ta có thể ăn thoải mái chỉ với 800 yên! Thế nên trả lời mình đi. Cậu định ăn gì hả Andou-kun?」

「Mì cốc 130 yên…」

{Oa, chán đời cậu này thật …}

「Hể~ Bữa trưa cậu không ăn nhiều nhỉ?」

「Chắc vậy…」

[Làm như là vậy ýýýý! Chỉ là vì tớ không hay ăn trưa một mình với một bạn nữ nên tớ cảm thấy căng thẳng tới mức không biết mình phải ăn gì! Cơ mà, tại sao Momoi-san mời mình, một 『kẻ cô độc』 ăn trưa cùng cô ấy…?]

「Ừm… Momoi-san, cậu muốn nói với tớ về chuyện gì? Liên quan tới Asakura-san phải không?」`

「HỂ!? Ủa, l-làm sao…? Không đâuuuu~ Không phải vậy đâu~」

{Cậu ấy đoán ra mình muốn nói về Sakura sao? Quả thực, Andou-kun không chỉ đơn thuần là một 『kẻ cô độc』…}

[Không, chỉ có thể là nó thôi. Ý mình là, không đời nào Momoi-san lại tiếp cận mình ngoại trừ việc có liên quan tới Asakura-san… Nhưng việc đó là gì mới được? 『Tên khốn~ Đừng bao giờ nghĩ đến việc có thể thân thiết với bạn thân của ta, Sakura!』

Có lẽ sẽ là những lời đó?]

「Thế thì tại sao cậu mời tớ đi ăn trưa?」

「Hmm, thì là mình chỉ cảm thấy muốn nói chuyện với cậu… Chẳng phải hôm qua cậu chọn mình đóng vai người dẫn chuyện trong vở kịch sao? Như là… tại sao cậu để vai đó cho mình?」

{Thực ra mình cũng đang băn khoăn chuyện đó nữa. Chắc chắn nếu mình không bị phân vai thì mình sẽ không chọn vai hay thích nhảy bổ giữa chừng như người dẫn chuyện.}

[… Momoi-san, tại sao cậu lại hỏi tớ một câu hiển nhiên như thế? Đó là vì---]

「Er, là vì Momoi-san, cậu giỏi đọc vị người khác?」

「PHỤTTTTT!」

[Oái! Momoi-san phụt cà ry trong miệng ra! Ghê quá!!]

{… Hảảảảả!? 『Tên cô độc u』 ám này vừa nói gì cơ!?}

「A-Andou-kun… Cậu nói vậy là sao? Ahaha~」

「Không, chỉ là cậu đang nỗ lực để trò chuyện với người khác về sở thích của họ. Cậu tự động tránh xa khi có một tên tỏ tình với cậu. Ngược lại, nếu có một bạn nữ bị tẩy chay, cậu sẽ kéo cô ấy vào nhóm mình một cách tự nhiên. Những lúc đó là cậu làm vậy để tránh phá vỡ tình trạng hiện tại của lớp phải không? Thế nên tớ nghĩ một người như Momoi-san giỏi 『đọc vị người khác』 sẽ rất hợp với vai 『người dẫn chuyện』…」

「Hể… hể…」

{Chết thật… Ể? Khoan đã, có nghĩa là Andou-kun biết con người thật của mình sao?}



「…?」

[Hmm? Mặt Momoi-san bỗng trở nên căng thẳng…? Ồ! Lẽ nào mình nói thẳng thắn quá?]

「X-Xin lỗi Momoi-san! Tớ không định nói rằng 『tính cách của cậu là giả tạo』 hay 『cậu đang che giấu con người thật của mình』 đâu. Ý tớ là cậu rất giỏi trong việc đó, chỉ vậy thôi… nhé?」

[M-Mình diễn đạt theo cách này thì sẽ sửa chữa được sai lầm vừa nãy nhỉ?]

「Hmm~ Ra vậy… Cám ơn vì lời khen nhé~」

{Yeah, tất nhiên là không rồi. Con người thật của mình bị lộ mất tiêu rồi!}

「C-Cơ mà… Andou-kun, từ khi nào… cậu nhận ra 『tính cách giả tạo』 của mình?」

{Mình chỉ mới cùng lớp với Andou-kun từ đầu năm hai thôi mà…

Không thể tin nổi! Cậu ấy đã phát hiện ra tính tình của mình, cho dù chúng ta mới lớp chưa được hai tháng, thật--}

「Ủa, có lẽ là ngay từ đâu?」

「...」 *khịt*

{Ra vậy... khoảng khắc mình trở thành một học sinh năm hai, mình đã bị lộ--}

[Là vì mình không hề có ảo tưởng rằng những tên cô độc sẽ có bạn bè để cùng trò chuyện, vậy nên mình quan sát mọi người xung quanh như thể bọn họ là động vật... Đặc biệt là Momoi-san sở hữu bộ ngực đồ sộ và rất hay chơi với Asakura-san, cô gái xinh đẹp nhất trường. Vừa ngực bự vừa xinh đẹp và bộ ngực bự nhất trường, cô ấy nổi như cồn.

Thành ra mình không thể không nghĩ rằng 『A, con người thật ấn tượng. Cô ấy tạo ra một con người giả tạo để tương tác với mọi người xunh quanh cô~』 bất cứ khi nào hai đứa lướt qua nhau trên hành lang khi mình còn là một tên năm nhất.]

「Ra vậy. Vậy là bị lộ mất rồi à... Đành phải vậy thôi vì tính cách của cậu cũng là đồ dỏm nốt mà.」

「Ể?」

[Tại sao cậu lại nhắc đến chuyện đó!? Ý cậu là cậu không cần phải tỏ ra lịch sự với một 『tên cô độc』 như tớ rồi nữa sao?!]

{Andou-kun khá giỏi suy luận nhỉ? Có lẽ cậu ấy còn giỏi hiểu chuyện hơn cả mình? Nếu vậy, chắc chắn cậu ấy cũng đã nhận ra tình cảm của Sakura! Ây dà! Thế thì khổ rồi đây!}

「Nè, mình sẽ đi thẳng vào vấn đề và hỏi. Andou-kun, cậu 『yêu』 Sakura hả?」

「PHỤT TTT!」

{Êu! Ghê quá! Andou-kun phụt chỗ mì cốc của cậu ấy ra!}

[... Ưm, hả!? 『Nhỏ tóc đuôi ngực bự』 này vừa nói gì vậy!?]

「Mo-Mo-Mo-Momoi-san! Cậu đang nói gì thế!? Tớ không có kiểu cảm xúc đó với Asakura-san!」

「Ồ? Vậy hả?」

{Tự dưng lại luống cuống vậy? Để giấu đi sự xấu hổ ư? Ngược lại nó trông rất gượng ép, nghe như giả tạo ấy... Đúng là, mình không tài nào đọc vị cậu ấy được~}

「C-C-Cho dù vậy, nói xem, nếu tớ ấp ủ tình cảm đó với Asakura-san... cô gái xinh đẹp nhất trường thì cô ấy vẫn sẽ luôn coi tớ là một 『người bạn』 không hơn không kém. Vì vậy, không nên suy nghĩ quá tự tin... Ahahaha」

「Er, cậu nói gì cơ?」

{... Hả? Khoan đã.}

「Andou-kun... Cho mình hỏi chút... cậu không nhận ra cảm xúc của Sakura à?」

「Hả? Momoi-san, cậu nói vậy là sao? Tất nhiên là tớ nhận ra rồi!」

「A! Đúng như mình nghĩ---」

「Tất nhiên tớ biết cô ấy coi tớ như một 『người bạn』 quý giá! Nhưng tớ vẫn ổn! Tuy vậy, nếu có ai hiểu nhầm rằng tớ 『yêu』 Asakura-san, với tư cách là một 『tên cô độc』, tớ xin cam đoan là mình sẽ không tiến xa tới mức đó để làm mọi chuyện thêm rắc rối đâu.」

「...」

{Ra vậy, cuối cùng mình cũng tìm ra... Nguồn gốc của nguyên nhân tại sao mình không thể đọc vị Andou-kun.

Andou-kun kém 『tự tin』 hơn mình tưởng.

Yeah, cuối cùng mình cũng đã khám phá con người thực sự của một『kẻ cô độc』~}

「Cảm ơn Andou-kun... Mình đã lao tâm khổ tứ về chuyện này lâu đến nỗi mình thấy mình chính là một con ngốc ~」

「Momoi-san, tại sao cậu lại bật khóc?」

{Bởi vì mình đã quá mệt mỏi vì những khó khăn phải trải qua tới tận ngày hôm nay... Có nghĩa là mình đã nghĩ quá lên rồi nhỉ? Ahaha~ Mình thật sự muốn khóc quá.}

「Mo-Momoi-san? Nếu có chuyện gì khiến cậu phiền lòng thì hãy tâm sự với tớ.」

「Cám ơn vì lời đề nghị nhé. Mình không sao... Chỉ là mình đang nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình không có 『lớp mặt nạ』 mình đeo lên khi giao tiếp với mọi người. Ahahaha... Haa ~」

{Mình hơi hiểu rồi. Mình, người luôn hòa nhập bằng cách đọc vị người khác, coi mọi người chỉ là 『đồ giả tạo』 không hơn không kém cho dù người đó nổi tiếng như người bạn thân của mình, Sakura.}

「Dù sao thì, mình chỉ có thể hòa nhập nhờ 『con người giả tạo』 mình đã dùng khi che giấu con người thật giỏi đọc vị người khác của mình, tóm lại mình cũng chỉ là một 『kẻ giả tạo』!」

「Không, khác nhau chứ」

「Ể?」

{Andou-kun... khác nhau ở chỗ nào? Rốt cuộc thì tính cách của mình là giả--}

「Ý tớ là, chẳng phải cậu có nhiều 『bạn』 hơn tớ phải không? Chắc chắn rồi, cậu giấu con người thật và kết bạn nhờ 『lớp mặt nạ』, nhưng những 『người bạn』 mà cậu đã làm quen, họ không phải là giả phải không? Thế thì, chẳng phải cậu hãy cứ coi 『tính cách bạn cùng lớp hoạt bát Momoi』 là một mặt khác của cậu?

Ngay từ đầu, tớ đã nghĩ tính cách cậu tạo nên để giao tiếp với người khác thật sự 『ấn tượng』. Ý tớ là, liệu tớ sẽ cố gắng để trở thành một người không phải tớ, chỉ để có khiến mọi thứ xung quanh yên bình? Đó là một việc bất khả thì với tớ... Thì thế nên tớ mới là một 『kẻ cô độc』... Nhưng nếu cậu nghĩ ngược lại, điều đó có nghĩa là tớ thấy Momoi-san, người có thể làm được việc đó hết sức tuyệt vời. Mọi người bị thu hút bởi tính cách đó của cậu và thế nên họ làm bạn với cậu. Thế nên cậu không thể nói rằng lớp mặt nạ cậu đã 『nỗ lực』 đeo lên không phải là đồ thật.

Dù sao thì, một người đọc được tâm trạng và những tình huống khó xử... là người giỏi nhất, phải không?」

「...」

{Cuối cùng mình cũng hiểu ra rồi... Vậy ra đây là thứ đã hấp dẫn Sakura của Andou-kun. Ra vậy... Chưa bao giờ mình nghĩ sẽ có người nhận ra mình đang diễn và nói rằng mình là người tuyệt nhất...}

「Ahaha~! Cảm ơn Andou-kun~ Không hiểu sao điều đó lại khiến mình phấn chấn lên hẳn! Thôi nhé, hẹn gặp lại ở lớp!」

「Ồ, ừ...」

[Không biết chuyện gì đang diễn ra với Momoi-san vậy nhỉ?]

*****

「Ra vậy~ Thì ra Andou-kun là kiểu người đó à?」

{Andou-kun thật lòng muốn ở bên Sakura. Nhưng nó khác với tình cảm của Sakura... Cậu ấy rất tinh ý về những thứ xung quanh mình. Tuy nhiên, cậu ấy thật sự cần tự tin vào bản thân nhiều hơn nữa~ Không hiểu sao, từ những gì mình rút ra từ cuộc trò chuyện, nguồn gốc vấn đề giữa hai họ là cậu ấy và Sakura liên tục né~~~thính nhau...Ồ, phải rồi!}

「... Alo lớp trưởng à? Ừ, không biết liệu chúng ta về chung một đội được không nhỉ?」

*****

Asakura-san khi đó

「Thật là! Andou-kun cũng biến đâu mất tiêu đâu rồiiiii? Vì cậu ấy đã nói cậu ấy sẽ tới cửa hàng tiện lợi để ăn trưa, mình đã đứng chờ cạnh tủ giày để phục kích cậu ấy, thế mà cậu ấy không thèm xuất hiện!」 *tiếng bụng sôi ục ục*
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện