Nhắc nhở nho nhỏ:
『』: lời thoại đồng thanh của nhiều người (bạn cùng lớp)
_________
『Ểểểểểểểể』
「Andou! Cậu là bạn với Asakura-san thật sao?! 」
「Tụi con trai đây, có thể ngầm hiểu với nhau rằng chúng ta không thể thân thiết với Asakura-san bởi vì cô ấy là một quý cô mà tụi này không đủ tầm để với tới, không như cái tên óc vật Yamada. Ấy vậy mà, cậu dám thân thiết với cô ấy bằng việc lợi dụng cái mác ‘kẻ cô độc’!? 」
「Thấy chưa? Thấy chưa!? Tao nói chớ có sai!?」
「Trật tự! Ngậm cái miệng lại Yamada!」
「Ê Anou! Vậy là sao?! Chuyện này có đúng không?!」
「...」
[Oaaa~~~ cái kìm lòi ra khỏi bọc rồi... Mà mình đã biết chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ tới mà. Dẫu sao thì đến cả một ‘kẻ cô độc’ như mình còn biết rằng mọi đứa con trai trong trường (ngoại trừ mình) đều bí mật lập ra quy ước rằng không kẻ nào được động tới Asakura-san... Tuy nhiên, vì cô ấy là người bắt chuyện với mình trước, nên mình không có lỗi trong chuyện này! Ngay từ đầu mình cũng đâu có nói chuyện quá nhiều với cô ấy! Dù sao thì một 『kẻ cô độc』 như mình sẽ không bao giờ hợp với Asakura-san... Với cả, tụi đực rựa trong trường sẽ ám sát mình nếu mình dám động tới cô ấy, vậy nên mình đã suýt lấy đó làm cái cớ...
Nhưng---
『Andou-kun, chào buổi sáng!』
『Nếu cậu không phiền... c-c-chúng ta bắt cặp với nhau nhé?』
『Cái gì đây... chẳng phải đây là sách khiêu dâm sao... ?』
『Mình rất thích Andou-kun!』
Khi mình được thấy... những biểu cảm phong phú đó, mình không thể không mong muốn được chuyện trò với cô ấy nhiều hơn.]
『Ê Andou!』
「... Thư ký riêng của tôi sẽ giải thích mọi chuyện.」
『Lớp trưởng!』
「Tại sao cậu lại đổ trách nhiệm cho tôi chứ! Và cả các cậu nữa, tại sao các cậu tỏ ra nghiêm trọng với cậu ấy vậy hả!? 」
{Jeez, mình nên xử lý chuyện này như thế nào giờ...}
「Này, Asakura-san đã nói gì?」
「Vô ích thôi! Từ nãy giờ cô ấy chỉ biết nói mỗi ‘Đúng rồi!’ hoài! Người đẹp hoàn hảo Asakura-san hôm nay tự dưng trở nên vô dụng!」
「Thế méo nào?!」
{Nhân vật chính, Asakura-san, đang cư xử như vầy...}
「Nè nè ~! Nói đi Asakura-san, cậu là bạn với Andou-kun thật sao?」
「Đúng rồi!」
「Cậu gọi trung tâm một quần đảo là gì?」[note13016]
「Đúng rồi!」
「Vậy buổi hẹn hò ngày hôm qua cậu đã nói...」
「Đúng rồi!」
(Fufufu, có vẻ mọi việc đang tiến triển đúng như ý mình. Tất cả các bạn cùng lớp hình như đã chấp nhận quan hệ của mình với Andou-kun... hmm?)
「Ê, nghe thấy chưa?Asakura-san đó là bạn với Andou-kun đó...」*thì thầm*
「Không ngờ luôn ha... ý mình là, không đời nào có chuyện đó phải không?」*thì thầm*
「Nói thế nào nhỉ, rõ ràng là có sự cách biệt rất lớn giữa địa vị xã hội của hai người?」*thì thầm*
「Thôi đi. Làm bẽ mặt cả Asakura-san nữa đó, tự dưng bị lan truyền tin đồn với Andou-kun...」*thì thầm*
(Ể... Chuyện gì đang xảy ra vậy?)
「Khỉ thật... Bị đâm lén bởi một thằng dẩm chết tiệt như Andou-kun...」*lẩm bảm*
「Thật là, Andou-kun làm cách nào để làm quen với Asakura-san vậy?」*lẩm bẩm*
「Ừ đó, chúng ta còn tốt gấp vạn lần tên đó」*càu nhàu*
(Tại sao mọi người đang... nói xấu Andou-kun?)
「...」
[Mình hiểu rồi. Mình biết mà. Mình nhận ra rồi mà.
Rõ ràng là Asakura-san và mình sống ở hai thế giới ‘khác nhau’. Mình không thể lờ nó đi được chỉ vì hai đứa cùng thích light novel. Một mối quan hệ như vậy không thể kéo dài mãi mãi.
Dù sao thì cô ấy là một ‘mĩ nhân’ mà mọi người đều bị thu hút, còn mình là một ‘kẻ cô độc’ không ai dòm ngó. Đứng cạnh nhau, hai đứa đúng như đôi đũa lệch.
Sự hiện diện của mình đã làm giảm ‘giá trị’ của Asakura-san trong mắt họ. Một quan hệ mà mình còn không được coi trọng bằng ‘giá trị’ của cô ấy. Mình đã biết là sẽ có chuyện này rồi mà nhỉ?... Thế nên, mình đã dặn lòng sẽ không bao giờ liên quan tới cô ấy một lần nữa cho dù...
『Mofyo!』
『Cám ơn vì hôm nay cậu đã qua thăm mình... cảm ơn cậu』
『Nè, Andou-kun, ‘aaaa’?』
『C-cậu định chạm vào nó tới bao giờ nữa!』
『Nhìn ngực các bạn nữ khác cũng bị giới hạn!』
Mình---không thể làm được. Mình sẽ chịu mọi trách nhiệm. Tất cả là vì mình muốn ‘trò chuyện’ với cô ấy mãi mãi... Vì mình muốn ‘bên cạnh’ Asakura-san--- ]
「ĐỪNG CÓ ĐÙA VỚI TÔI!」
「... Ể?」*thì thầm*
「Cái gì...?」*thì thầm*
「Ơ-ơ... cô ấy」*lẩm bẩm*
「...」
[A-Asakura... san? Tại sao cô ấy la lên...]
「Tôi----không nghĩ mình bị bẽ mặt! 」
「?!」
[Asakura-san... đang khóc...]
「Fu----」
(Andou-kun, nghe này... Đâu là những cảm xúc của mình. Lần này mình sẽ bày tỏ thật lòng.)
「Các cậu này! Tôi chưa hề lên tiếng nhưng các cậu nói ‘bẽ mặt’ là sao?! Các cậu nói cậu ấy là một ‘tên dẩm’ là sao?! Các cậu biết gì về Andou-kun? Các cậu biết rõ Andou-kun tới chừng nào?! Tôi ‘biết’! Tôi biết Andou-kun ‘thú vị’ thế nào... ‘tuyệt vời’ thế nào...
Hãy nói xem mọi người biết rõ cậu ấy tới chừng nào!
Andou-kun là một ‘người rất tuyệt’! Cậu ấy đọc nhiều light novel và biết nhiều câu chuyện thú vị hơn tôi. Hơn nữa, các cậu có biết rằng cậu ấy luôn được điểm 100 bài kiểm tra môn toán? Với cả, khi tôi nghỉ học vì bị cảm, cậu ấy đã cất công tới thăm tôi và đưa tôi giấy thông báo. Các cậu biết gì về cậu ấy? Tôi biết mọi thứ! Tôi biết rất rõ rằng cậu ấy rất ‘tuyệt’ và rất ‘tốt bụng’!
Thế nên, nếu ai lấy cậu ấy ra làm ‘trò đùa’, tôi sẽ giết kẻ đó!」
[Haha... Asakura-san, nói rằng cậu sẽ giết----
‘Mà này, cậu sẽ thấy thế nào nếu có người lạ nói rằng ‘Hachinan Tensei nhạ---t toẹt’ hay những câu đại loại như vậy?’
‘Mình sẽ giết kẻ đó.’
---- đúng là Gremlin có khác.]
「Thế nên... tôi sẽ nói ra rõ bằng cả danh dự của mình!
Andou-kun là một con người tuyệt vời và ở bên cạnh cậu ấy không hề ‘bẽ mặt’ chút nào!
‘Andou-kun’ là người bạn mà tôi yêu nhất! 」
(Ha~ ha~ ha~... m-mình đã nói ra rồi!) *hít một hơi*
「Oaaaaa...」
{Đ-đúng là Asakura-san. Đến cả mình, với tư cách là lớp trưởng, còn thấy xấu hổ trước một lời tỏ tình bạo dạn thế này. Nhưng, vì cậu đã làm tới mức này, mọi người trong lớp nhất định sẽ--}
『Aa... (suy ngẫm)』
{Xem ra họ đã hiểu chuyện... Còn nhân vật chính của chúng ta, Andou-kun thì sao?}
「A-Asakura-san... Vừa nãy là...」
「Hể, ugh! Không phải đâu, Andou-kun, không phải như cậu ng---」
(Bình tĩnh lại nào tôi ơi! Mày vẫn còn định né tránh câu hỏi mặc dù đã tới nước này rồi sao? Quá đủ rồi, mình sẽ thành thật với cậu ấy!)
「---hĩ! Andou-kun, những gì mình vừa nói là cảm xúc thực sự của mình.」
「L-là vậy sao...」
(Giờ thì Andou-kun. Hãy cho mình nghe câu trả lời của cậu nào!)
「Asakura-san」
「V-vâng!」
「...」
{Aaa, cuối cùng nỗ lực của lớp trưởng này cũng đã được đền đáp...}
『...』 *ực*
「Nè! Nè? Chuyện gì đang diễn ra đó? 」
『Trật tự! Khóa cái miệng lại Yamada!』
「Cảm ơn... tớ xin lỗi. Tớ đã không nhận ra tình cảm của cậu... Tình cảm của cậu khiến tớ rất hạnh phúc.」
「Ể---thế thì! 」
「Tớ chưa bao giờ nghĩ cậu coi tớ---là một ‘người bạn’ quan trọng đến vậy.! Tớ hạnh phúc tới nỗi khóe mắt ươn ướt...」
「... Hả?」
{Khoan đã Andou-kun! Những lời của Asakura-san ban nãy rõ ràng là một lời thổ lộ tình cảm của cô ấy dành cho cậu mà? C-Cậu... cậu nghĩ đó là ‘bản tuyên ngôn tình bạn’ đầy xúc động sao?!}
『Ê-Ểểểểểể』
(Andou-kun, cậu hiểu nhầm rồi! Tình cảm mình dành cho cậu là----)
「Asakura-san, tớ cũng có cùng cảm xúc với cậu... nếu vậy thì, tớ nghĩ đây là điều đầu tiên tớ phải nói. Thế nên tớ sẽ nói ra nhé? Xin hãy trở thành ‘bạn’ của tớ!」
「Ừ, rất sẵn lòng!」
(Andou-kun có cùng cảm xúc với mình?! Sao cũng được, miễn là y hệt mình! Hyahooo!)
『Ê-Ểểểểểể』
『Ê-Ểểểểểể』
「A-Andou-kun?」
「Nn? Chuyện gì vậy? Asakura-san?」
「Ehehe~~ chỉ là mình muốn gọi tên cậu thôi」
「R-Ra vậy...」
(Dù tình cảm của mình không được truyền đạt rõ ràng, nhưng vậy là mình đã chính thức thành ‘bạn ’ của Andou-kun!)
[Mình là một... tên hèn. Mặc dù Asakura-san coi mình như một ‘người bạn’ quan trọng của cô ấy, mình vẫn thấy hơi lo sợ. Bởi vì mình đã nhận ra... Không, sự thật là mình đã nhận ra từ lâu rồi. Mình ‘yêu’ Asakura-san. Nếu cô ấy biết được tình cảm của mình, hai đứa sẽ không còn là ‘bạn bè’ nữa.
Bởi vậy, mình chỉ còn cách che giấu tình cảm của mình và ở bên cô ấy như một ‘người bạn’. Mình không muốn mất đi ‘người bạn’ đầu tiên mình có trên đời.]
「Asakura-san, từ nay trở đi xin trông cậy vào cậu.」
「Ehehe~~ m-mình cũng vậy...」
[(Mong rằng tình cảm của mình----với người đó.)]
(Hãy để cậu ấy nhận ra.)
[Đừng để với cô ấy nhận ra.]
『』: lời thoại đồng thanh của nhiều người (bạn cùng lớp)
_________
『Ểểểểểểểể』
「Andou! Cậu là bạn với Asakura-san thật sao?! 」
「Tụi con trai đây, có thể ngầm hiểu với nhau rằng chúng ta không thể thân thiết với Asakura-san bởi vì cô ấy là một quý cô mà tụi này không đủ tầm để với tới, không như cái tên óc vật Yamada. Ấy vậy mà, cậu dám thân thiết với cô ấy bằng việc lợi dụng cái mác ‘kẻ cô độc’!? 」
「Thấy chưa? Thấy chưa!? Tao nói chớ có sai!?」
「Trật tự! Ngậm cái miệng lại Yamada!」
「Ê Anou! Vậy là sao?! Chuyện này có đúng không?!」
「...」
[Oaaa~~~ cái kìm lòi ra khỏi bọc rồi... Mà mình đã biết chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ tới mà. Dẫu sao thì đến cả một ‘kẻ cô độc’ như mình còn biết rằng mọi đứa con trai trong trường (ngoại trừ mình) đều bí mật lập ra quy ước rằng không kẻ nào được động tới Asakura-san... Tuy nhiên, vì cô ấy là người bắt chuyện với mình trước, nên mình không có lỗi trong chuyện này! Ngay từ đầu mình cũng đâu có nói chuyện quá nhiều với cô ấy! Dù sao thì một 『kẻ cô độc』 như mình sẽ không bao giờ hợp với Asakura-san... Với cả, tụi đực rựa trong trường sẽ ám sát mình nếu mình dám động tới cô ấy, vậy nên mình đã suýt lấy đó làm cái cớ...
Nhưng---
『Andou-kun, chào buổi sáng!』
『Nếu cậu không phiền... c-c-chúng ta bắt cặp với nhau nhé?』
『Cái gì đây... chẳng phải đây là sách khiêu dâm sao... ?』
『Mình rất thích Andou-kun!』
Khi mình được thấy... những biểu cảm phong phú đó, mình không thể không mong muốn được chuyện trò với cô ấy nhiều hơn.]
『Ê Andou!』
「... Thư ký riêng của tôi sẽ giải thích mọi chuyện.」
『Lớp trưởng!』
「Tại sao cậu lại đổ trách nhiệm cho tôi chứ! Và cả các cậu nữa, tại sao các cậu tỏ ra nghiêm trọng với cậu ấy vậy hả!? 」
{Jeez, mình nên xử lý chuyện này như thế nào giờ...}
「Này, Asakura-san đã nói gì?」
「Vô ích thôi! Từ nãy giờ cô ấy chỉ biết nói mỗi ‘Đúng rồi!’ hoài! Người đẹp hoàn hảo Asakura-san hôm nay tự dưng trở nên vô dụng!」
「Thế méo nào?!」
{Nhân vật chính, Asakura-san, đang cư xử như vầy...}
「Nè nè ~! Nói đi Asakura-san, cậu là bạn với Andou-kun thật sao?」
「Đúng rồi!」
「Cậu gọi trung tâm một quần đảo là gì?」[note13016]
「Đúng rồi!」
「Vậy buổi hẹn hò ngày hôm qua cậu đã nói...」
「Đúng rồi!」
(Fufufu, có vẻ mọi việc đang tiến triển đúng như ý mình. Tất cả các bạn cùng lớp hình như đã chấp nhận quan hệ của mình với Andou-kun... hmm?)
「Ê, nghe thấy chưa?Asakura-san đó là bạn với Andou-kun đó...」*thì thầm*
「Không ngờ luôn ha... ý mình là, không đời nào có chuyện đó phải không?」*thì thầm*
「Nói thế nào nhỉ, rõ ràng là có sự cách biệt rất lớn giữa địa vị xã hội của hai người?」*thì thầm*
「Thôi đi. Làm bẽ mặt cả Asakura-san nữa đó, tự dưng bị lan truyền tin đồn với Andou-kun...」*thì thầm*
(Ể... Chuyện gì đang xảy ra vậy?)
「Khỉ thật... Bị đâm lén bởi một thằng dẩm chết tiệt như Andou-kun...」*lẩm bảm*
「Thật là, Andou-kun làm cách nào để làm quen với Asakura-san vậy?」*lẩm bẩm*
「Ừ đó, chúng ta còn tốt gấp vạn lần tên đó」*càu nhàu*
(Tại sao mọi người đang... nói xấu Andou-kun?)
「...」
[Mình hiểu rồi. Mình biết mà. Mình nhận ra rồi mà.
Rõ ràng là Asakura-san và mình sống ở hai thế giới ‘khác nhau’. Mình không thể lờ nó đi được chỉ vì hai đứa cùng thích light novel. Một mối quan hệ như vậy không thể kéo dài mãi mãi.
Dù sao thì cô ấy là một ‘mĩ nhân’ mà mọi người đều bị thu hút, còn mình là một ‘kẻ cô độc’ không ai dòm ngó. Đứng cạnh nhau, hai đứa đúng như đôi đũa lệch.
Sự hiện diện của mình đã làm giảm ‘giá trị’ của Asakura-san trong mắt họ. Một quan hệ mà mình còn không được coi trọng bằng ‘giá trị’ của cô ấy. Mình đã biết là sẽ có chuyện này rồi mà nhỉ?... Thế nên, mình đã dặn lòng sẽ không bao giờ liên quan tới cô ấy một lần nữa cho dù...
『Mofyo!』
『Cám ơn vì hôm nay cậu đã qua thăm mình... cảm ơn cậu』
『Nè, Andou-kun, ‘aaaa’?』
『C-cậu định chạm vào nó tới bao giờ nữa!』
『Nhìn ngực các bạn nữ khác cũng bị giới hạn!』
Mình---không thể làm được. Mình sẽ chịu mọi trách nhiệm. Tất cả là vì mình muốn ‘trò chuyện’ với cô ấy mãi mãi... Vì mình muốn ‘bên cạnh’ Asakura-san--- ]
「ĐỪNG CÓ ĐÙA VỚI TÔI!」
「... Ể?」*thì thầm*
「Cái gì...?」*thì thầm*
「Ơ-ơ... cô ấy」*lẩm bẩm*
「...」
[A-Asakura... san? Tại sao cô ấy la lên...]
「Tôi----không nghĩ mình bị bẽ mặt! 」
「?!」
[Asakura-san... đang khóc...]
「Fu----」
(Andou-kun, nghe này... Đâu là những cảm xúc của mình. Lần này mình sẽ bày tỏ thật lòng.)
「Các cậu này! Tôi chưa hề lên tiếng nhưng các cậu nói ‘bẽ mặt’ là sao?! Các cậu nói cậu ấy là một ‘tên dẩm’ là sao?! Các cậu biết gì về Andou-kun? Các cậu biết rõ Andou-kun tới chừng nào?! Tôi ‘biết’! Tôi biết Andou-kun ‘thú vị’ thế nào... ‘tuyệt vời’ thế nào...
Hãy nói xem mọi người biết rõ cậu ấy tới chừng nào!
Andou-kun là một ‘người rất tuyệt’! Cậu ấy đọc nhiều light novel và biết nhiều câu chuyện thú vị hơn tôi. Hơn nữa, các cậu có biết rằng cậu ấy luôn được điểm 100 bài kiểm tra môn toán? Với cả, khi tôi nghỉ học vì bị cảm, cậu ấy đã cất công tới thăm tôi và đưa tôi giấy thông báo. Các cậu biết gì về cậu ấy? Tôi biết mọi thứ! Tôi biết rất rõ rằng cậu ấy rất ‘tuyệt’ và rất ‘tốt bụng’!
Thế nên, nếu ai lấy cậu ấy ra làm ‘trò đùa’, tôi sẽ giết kẻ đó!」
[Haha... Asakura-san, nói rằng cậu sẽ giết----
‘Mà này, cậu sẽ thấy thế nào nếu có người lạ nói rằng ‘Hachinan Tensei nhạ---t toẹt’ hay những câu đại loại như vậy?’
‘Mình sẽ giết kẻ đó.’
---- đúng là Gremlin có khác.]
「Thế nên... tôi sẽ nói ra rõ bằng cả danh dự của mình!
Andou-kun là một con người tuyệt vời và ở bên cạnh cậu ấy không hề ‘bẽ mặt’ chút nào!
‘Andou-kun’ là người bạn mà tôi yêu nhất! 」
(Ha~ ha~ ha~... m-mình đã nói ra rồi!) *hít một hơi*
「Oaaaaa...」
{Đ-đúng là Asakura-san. Đến cả mình, với tư cách là lớp trưởng, còn thấy xấu hổ trước một lời tỏ tình bạo dạn thế này. Nhưng, vì cậu đã làm tới mức này, mọi người trong lớp nhất định sẽ--}
『Aa... (suy ngẫm)』
{Xem ra họ đã hiểu chuyện... Còn nhân vật chính của chúng ta, Andou-kun thì sao?}
「A-Asakura-san... Vừa nãy là...」
「Hể, ugh! Không phải đâu, Andou-kun, không phải như cậu ng---」
(Bình tĩnh lại nào tôi ơi! Mày vẫn còn định né tránh câu hỏi mặc dù đã tới nước này rồi sao? Quá đủ rồi, mình sẽ thành thật với cậu ấy!)
「---hĩ! Andou-kun, những gì mình vừa nói là cảm xúc thực sự của mình.」
「L-là vậy sao...」
(Giờ thì Andou-kun. Hãy cho mình nghe câu trả lời của cậu nào!)
「Asakura-san」
「V-vâng!」
「...」
{Aaa, cuối cùng nỗ lực của lớp trưởng này cũng đã được đền đáp...}
『...』 *ực*
「Nè! Nè? Chuyện gì đang diễn ra đó? 」
『Trật tự! Khóa cái miệng lại Yamada!』
「Cảm ơn... tớ xin lỗi. Tớ đã không nhận ra tình cảm của cậu... Tình cảm của cậu khiến tớ rất hạnh phúc.」
「Ể---thế thì! 」
「Tớ chưa bao giờ nghĩ cậu coi tớ---là một ‘người bạn’ quan trọng đến vậy.! Tớ hạnh phúc tới nỗi khóe mắt ươn ướt...」
「... Hả?」
{Khoan đã Andou-kun! Những lời của Asakura-san ban nãy rõ ràng là một lời thổ lộ tình cảm của cô ấy dành cho cậu mà? C-Cậu... cậu nghĩ đó là ‘bản tuyên ngôn tình bạn’ đầy xúc động sao?!}
『Ê-Ểểểểểể』
(Andou-kun, cậu hiểu nhầm rồi! Tình cảm mình dành cho cậu là----)
「Asakura-san, tớ cũng có cùng cảm xúc với cậu... nếu vậy thì, tớ nghĩ đây là điều đầu tiên tớ phải nói. Thế nên tớ sẽ nói ra nhé? Xin hãy trở thành ‘bạn’ của tớ!」
「Ừ, rất sẵn lòng!」
(Andou-kun có cùng cảm xúc với mình?! Sao cũng được, miễn là y hệt mình! Hyahooo!)
『Ê-Ểểểểểể』
『Ê-Ểểểểểể』
「A-Andou-kun?」
「Nn? Chuyện gì vậy? Asakura-san?」
「Ehehe~~ chỉ là mình muốn gọi tên cậu thôi」
「R-Ra vậy...」
(Dù tình cảm của mình không được truyền đạt rõ ràng, nhưng vậy là mình đã chính thức thành ‘bạn ’ của Andou-kun!)
[Mình là một... tên hèn. Mặc dù Asakura-san coi mình như một ‘người bạn’ quan trọng của cô ấy, mình vẫn thấy hơi lo sợ. Bởi vì mình đã nhận ra... Không, sự thật là mình đã nhận ra từ lâu rồi. Mình ‘yêu’ Asakura-san. Nếu cô ấy biết được tình cảm của mình, hai đứa sẽ không còn là ‘bạn bè’ nữa.
Bởi vậy, mình chỉ còn cách che giấu tình cảm của mình và ở bên cô ấy như một ‘người bạn’. Mình không muốn mất đi ‘người bạn’ đầu tiên mình có trên đời.]
「Asakura-san, từ nay trở đi xin trông cậy vào cậu.」
「Ehehe~~ m-mình cũng vậy...」
[(Mong rằng tình cảm của mình----với người đó.)]
(Hãy để cậu ấy nhận ra.)
[Đừng để với cô ấy nhận ra.]
Danh sách chương