Chương 45: Ngày Valentine Trắng

Ghi chú của tác giả: Chương hôm nay là chương tiếp nối từ Chương phụ - Valetine (chương 16). Bởi vì timeline không trùng với mạch truyện chính, nên cứ coi câu chuyện này thuộc về thế giới song song không liên quan tới mạch truyện chính nhé.

______________

「Chào buổi sáng Andou-kun」

「Chào Asakura-san」

「…」

「…」

(Hôm nay chính là Ngày Valentine trắng! Ngày mà những đứa con trai đem theo đồ ngọt chan chứa tình cảm của mình, để đáp lại quà mà những cô gái tặng cho họ… Từ trước tới nay, mình không hay để ý ngày Valentine trắng lắm vì mình toàn được các bạn nữ tặng quà không à. Nhưng lần này thì khác!)

「……」 *liếc*

「……」

(Ufufu… Valentine lần trước mình đã tặng chocolate tự làm cho Andou-kun rồi đó! Đến cả một đứa cô độc như Andou-kun cũng sẽ biết đường trả quà Valentine cho mĩ nhân xinh đẹp nhất trường nhỉ?)

「……」 *liếc* *liếc

「……」

(Andou-kun, không biết bao giờ cậu mới tặng mình quà Valentine trắng đây♪)

Tiết đầu

*reng reng reng*

「……」 *sốt ruột*

「……」

(Andou-kun, lẽ nào cậu đang xấu hổ à? Nhưng giờ học mới bắt đầu thôi, nên mình sẽ không bắt cậu vội đâu.)

Tiết hai

*reng reng reng*

「……」*liếc* *liếc*? *liếc* *liếc*? 「……」

(Mồ… Andou-kun! Cậu xấu hổ đến nỗi không hề nhúc nhích một milimet sau khi tiết học đã kết thúc sao? Mình đã biết cậu có chuẩn bị một món quà rồi, thế nên hãy nhanh chóng đưa nó cho mình đi♪)

Tiết ba

*reng reng reng*

「……」*sốt ruột* *liếc* *liếc*?

「……」

(Ch, chờ một chút… Andou-kun? Cậu vẫn chưa chịu nhúc nhích là sao? Đã tiết ba rồi và nửa buổi học ban sáng đã trôi qua rồi đó! Mình biết là tặng mình, cô gái xinh đẹp nhất trường, một món quà ngày valentine trắng chắc chắn sẽ rất xấu hổ, nhưng… từng đó thời gian đã đủ để cậu sẵn sàng tinh thần rồi chứ!?)

「… ..」*cạch!*

「Ể!? 」

(Cuối cùng thì Andou-kun cũng đã đứng dậy!)

「Ấy da, ara, có…」

「Đi vệ sinh…」

Rẹt rẹt ~~ rầm![note12275]

「… chuyện… gì…?」

(Ể, quà valentine trắng của mình đâu?)

Tiết bốn

*reng reng reng*

「… …」*Lườmmmmm!*

「……」

(Khoan, khoan! Khoan đããããã! Andou-kun, cậu đã chuẩn bị quà dành cho mình rồi nhỉ! Cậu đã mua rồi phải không? Đã đến giờ nghĩ trưa rồi đó? Vì mình đã nghĩ rằng cậu sẽ tặng mình món quà valentine trắng, thế nên mình không tài nào ngủ ngon được! Vì mình tưởng rằng cậu không phải là kiểu người sẽ quên mất mấy sự kiện này! Nhỉ? Nhỉ!? Thế nên cậu không cần phải xấu hổ nữa đâuuuuuuu!)

「…… 」*Lườmmmmmm!

「… Đến căng tin nào」

Rẹt rẹt ~~ rầm!

「…… 」*khủng khoảng trầm trọng*

Tiết năm

*reng reng reng*

「……」

「……」

(Phù… mình hiểu rồi. Nếu mình nôn nóng, nó chỉ càng khiến cậu ấy lo lắng thôi nhỉ? Vì thế mình sẽ cố ý bơ Andou-kun để cậu ấy dễ bắt chuyện với mình hơn…)

*reng reng reng*

「……」

「……」

「Ồ, đã tiết cuối rồi sao…」

(… Tại sao chứứứứứ!)

Sau giờ học

「Nghiêm, chào, chúng em chào cô ạ! 」

「Chúng em chào cô ạ! 」

「Được rồi, các em về nhà cẩn thận nhé~」

「……」

「……」*sôi sùng sục*

(Phù… Andou-kun, cuối cùng cậu cũng đã lục lọi cặp sách của mình sau khi giờ học kết thúc. Giỏi lắm, Andou-kun thật sự rất giỏi chơi đùa với trái tim mình… Nhưng, lần này thì quà valentine trắng của mình cuối cùng sẽ…)

「Asakura-san」

「Dạ!? 」

(Đây rồiiii!)

「Gặp cậu sau nhé. Bai. 」

「--- Ể, à… ừ, bai. 」

*reng reng reng*

「……」

(---- Ể, ểểểể? Chuyện gì--- vừa xảy ra đó? Andou-kun đi về? Còn quà valentine trắng? Đ-Đừng nói là… không có nhé?)

「Hảảảảả! 」

(Sau đó, vì mình quá sốc, mình rời khỏi phòng học trong tình trạng đầu tóc rối bời… mình mở tủ đồ và đúng lúc đó, mình đã để ý tới ‘nó’.)

「Sô cô la… tan tành. Valentine… tan tành. Trần gian… vừa đổ sụp. Hỡi trời ơi, mình lại một lần nữa… hở? Có gì trong tủ đồ của mình. Một chiếc túi lớn và… một lá thư? 」

『Gửi Asakura-san. Cảm ơn cậu vì sôcôla valentine.

Đây là món quà đáp nghĩa. Hãy thưởng thức nó nhé. Từ Andou. 』

「A, aaaaaa… Andou-kyun! 」

(Chờ mãiiiii! Mình đã nhận quà valentine trắng của Andou-kun! Mình đã nhận được! Món quà tồn tại thiệt nè!)

「Hnngh mou! Andou-kun, cậu nên đích thân tặng nó cho mình mới phải chứ. Mình suýt thì không nhận ra là cậu để nó trong tủ đồ! Ufufu~ Có gì bên trong đây…」

『Po●potayaki』

「……」

(Ngày hôm đó, món quà valentine trắng đầu tiên mình nhận được lại ngọt không ngờ…)

***

「Haiz… Asakura-san, cậu đã nhận ra thứ mình đặt trong tủ đồ của cậu chưa? 」

[Không ngờ Asakura-san là người đầu tiên đến lớp. Hôm nay là Ngày Valentine Trắng, thế nên mình định đến sớm nhất lớp và đặt quà trong ngăn bàn Asakura-san. Bằng cách đó, mình sẽ không bị những đứa cùng lớp nhìn thấy… Nếu một kẻ cô độc như mình bị bắt tận tay cảnh trả quả cho Asakura-san ngày valentine trắng, họ sẽ biết rằng mình nhận sô cô la từ cô ấy và rồi cả lũ đực rựa trong trường sẽ tiêu diệt mình. Asakura-san cũng sẽ gặp rắc rối nữa nếu chuyện đến tai mấy đứa ngồi lê đôi mách về cô ấy và mình. Thế nên mình không còn cách nào khác ngoài đặt nó vào trong tủ đồ của cô ấy, nhưng mà…]

「Mình tặng cô ấy thứ đó có được không nhỉ? Nhưng em gái đã nói rằng

『Hả? Quà đáp nghĩa cho ngày Valentine á? Onii-chan… thiệt là, dù anh có hiểu nhầm chuyện gì đó, anh cũng đừng nghiêm trọng hóa vấn đề làm gì. Bởi vì sô cô la anh nhận được chắc chỉ là sô cô la lễ nghĩa mà mọi đứa con trai trong lớp anh ai cũng được thôi, phải không? Nếu onii-chan chuẩn bị một món quà đáp nghĩa quá xa xỉ, anh sẽ bị lũ con gái trong lớp anh xa lánh đó anh biết không? Một đứa như onii-chan, cái món Po●potayaki[note12276] mà anh rất thích là đủ cho một món quà đáp nghĩa rồi. 』

… quà như thế, chắc là được thôi… nhỉ? 」

[Vì Po●potayaki ngon thiệt mà!]

____________

Eng đã chạy lại, Việt cũng sẽ chạy tiếp ~ Dẩy lên ~

Và đã up full minh họa cho các chương trong arc 1 <3
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện