Chương 38 – Vếu
「Giờ thì… cậu có định giải thích chuyện gì vừa xảy ra không?」
「Dạ có.」
.
(Andou-kun… Bỏ qua chuyện c-c-c-cậu ấy sờ ngực mình… Đ-đ-đừng nói mình là, cậu ta dám sờ cả ngực lớp trưởng nữa. Không có lời giải thích nào lọt tai cho chuyện này nữa---)
[Hự!! Tại sao mình đang quỳ trong tư thế ‘seiza’ trước Asakura-san trong thư viện?! Đậu má… Thủ phạm chính, lớp trưởng---
『Andou-kun, đây, vụ này tớ giao phó cho cậu. Tớ đi trước đây! Không sao đâu. Đừng lo lắng về tớ… vì tớ cũng không trách cậu đâu! 』
------Nói vậy trước khi mất dạng……Con đàn bà khốn nạn!]
.
「Giờ thì, tớ muốn biết chuyện quái gì vừa xảy ra? Tớ đã trông thấy cậu định sờ ngực lớp trưởng-------」
「K-không phải thế!」
「Thế-----là sao?」
「Chỉ để cho chắc thôi.」
「Cho chắc? Chắc gì?」
「Chắc----」
.
[Đậu má! Mình nên trả lời thế nào? Mình không thể thành thật khai khẩn rắng ‘để xác nhận cảm xúc với cậu’……. được rồi!]
.
「Để----để chắc chắn rằng ‘tim tớ có đập thình thịch với cái ngực bự của lớp trưởng!」
「Hử?!」
「Hịiiiiii! T-tớ xin lỗi!」
.
[Gì rứa? Sao Asakura-san nổi giận đùng đùng khi mình đang nói sự thật?!]
(C-c-c-c-cái gì! Biết mà! Andou-kun cuồng những cô gái ngực bự! D-d-d-dù cậu ta đã sờ ngực mình! Vì của mình nhỏ, tim cậu ta không ‘đập mạnh’. Chẳng phải cậu ta đang định nói thế sao?!)
.
「Fu---------n, mình hiểu rồi… Cậu rất thích ngực bự. Hừm, ngực mình dù sao cũng nhỏ mà… cậu biết vì cậu đã chạm vào nó. Chắc chắn cậu thấy thất vọng khi so sánh của mình với lớp trưởng, phải không?」
「……hả」
.
[É-éccccccccc! Thông rồi! Lời mình vừa nói bị Asakura-san hiểu là ‘Ê, con ngực phẳng’! Tệ rồi! Hơn là khiến Asakura-san hiểu nhầm, nói thật rằng ‘nó là để xác nhận xác nhận tình cảm của tớ với cậu’ còn đỡ hơn trăm lần!]
.
「A-Asakura-san, không phải thế! C-cái này là------」
「Là gì? Cậu vẫn muốn lí do lí trấu nữa hả… Không phải bộ ngực tí ti của mình----」
.
[Nói đi! Tiến lên, hãy nói đi! Nói cô ấy mình đã cố gắng chạm ngực lớp trưởng để nhận ra tình cảm của mình! Khi mình sắp sửa chạm vào ngực lớp trưởng, tim mình đã đập, nhưng nó khác hoàn toàn với cái đập thình thịch lúc mình với Asakura-san. Khi mình sờ ngực cô ấy, tim mình không chỉ đơn thuần là đập nhanh vì mình đang sờ vếu… Nhờ việc sờ ngực Asakura-san, cô gái dễ thương nhất và được trực tiếp tiếp xúc với ‘thứ đó’, mình đã nhận ra! Với cậu, tớ---------]
.
「Tớ thích ngực của Asakura-san hơn!」
「Fue!? A-Andou-kun?」
.
(C-cậu ấy vừa nói gì-----Andou-kun…... Cậu ấy t-t-t-thích ngực mình?! Ngực trong bộ ngực…… đúng không? Bộ ngực trong là một bộ phận cơ thể, ừ đúng rồi… Và cơ thể là một phần của mình. Có nghĩa là mình dùng quy tắc bắc cầu cho hai phương trình, ngực=mình hay là mình=ngực. Thế là, câu nói của Andou-kun vừa nãy trở thành--------- 『Tớ thích (ngực) Asakura-san! 』!)
.
「-----Ể, à……không! Khoan đã, vừa nãy tớ không nghĩ mình đã truyền đạt đầy đủ…」
「Cậu thật sự thấy… ngực mình hơn… cậu thích… hơn ngực bự?」
「Ể, à…phải.」
「Thật á? So với ngực lớp trưởng?」
「Mmhmm」
「R-ra là thế! So với bộ ngực bự của lớp trưởng, của mình… kể cả thế, cậu vẫn thích của mình hơn? 」
「Đúng!」
「Fuuuee~~」
「A-Asakura-san?」
.
(Andou-kun… thích mình! Mình---- cậu ấy nói thích mình!)
.
「Nnnn, *e hèm*!」
「?」
「Đành vậy. L-lần này mình tạm tha cho cậu.」
「T-thật á?」
「Phải, nhưng với một điều kiện!」
「Điều kiện… nói tớ đi! Tớ sẽ nghe theo mọi điều kiện cậu muốn」
.
[Nếu Asakura-san bằng lòng tha thứ cho mình, dù một hay hai điều kiện mình cũng chấp nhận hết!]
.
「Vậy thì, mình sẽ nói cậu về…điều kiện.」
「Ừ!」
「Điều kiện là… L-là---- từ giờ trở đi, ngoại trừ của mình, Andou-kun bị cấm sờ ngực các bạn nữ khác!」
.
[L-lại nữa?]
.
「C-cái gì? Đừng nói mình là… cậu không nhận điều kiện này?」
「Không phải… Đúng hơn là, tớ không hiểu tại sao cậu đưa ra điều kiện ấy.」
「Cậu, cậu không hiểu?! Andou-kun, cậu đã sờ ngực mình phải không?」
「P-phải!」
「Đó là lí do tại sao, nó trở thành trách nhiệm của cậu!」
「Trách nhiệm?」
「Đương nhiên! Mình không phải kiểu phụ nữ đơn giản cho người khác động chạm cơ thể cô ấy----- đúng hơn là sờ soạng ngực của mình! Nếu dù là thế, cậu, người đã sờ ngực mình, vẫn dám sờ ngực cô gái khác trong trường, chẳng phải 『giá trị ngực mình』
sẽ bị tụt đi sao?!
.
[C-chí phải!] *pishan* *Âm thanh giác ngộ*
.
「Đó là lí do, với trách nhiệm bảo vệ ‘giá trị’ của ngực mình vì cậu đã động vào nó, cậu không được phép bất cẩn chạm vào ngực các bạn nữ khác!」
「Ý-ý cậu là vậy sao!」
「Bên cạnh đó… A-Andou-kun, cậu thích ‘ngực’ tớ nhật phải không? Nếu đúng thì cậu không cần ngực của người khác vì cậu đã sờ vào bộ ngực tuyệt nhất thế gian rồi!」
「Cậu nói chính xác!」
.
[Asakura-san! Cậu sai rồi! Không có thứ nào thừa thãi như cái ngực trên thế giới nàyyyyyy! T-tuy vậy, để không chọc cô ấy nổi giận, mình chỉ có thể làm như cô ấy nói… Mà nếu mình không giữ lời hứa, chẳng có cô gái nào khác sẽ cho một tên cô độc như mình chạm ngực cô ấy! Hahaha, đáng buồn thật!]
.
「Tuyệt! V-vậy thì đó là một lời hứa!」
「Vâng ạ…」
「Nhìn ngực bạn nữ khác cũng bị hạn chế!」
「Vâng…」
.
「………………」
.
.
{Từ lúc mình chuồn đi, mình đã nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của họ từ bên ngoài thư viện, nhưng mà…
Andou-kun và Asakura-san, sao hai má không hẹn hò đi luôn cho rồi?}
「Giờ thì… cậu có định giải thích chuyện gì vừa xảy ra không?」
「Dạ có.」
.
(Andou-kun… Bỏ qua chuyện c-c-c-cậu ấy sờ ngực mình… Đ-đ-đừng nói mình là, cậu ta dám sờ cả ngực lớp trưởng nữa. Không có lời giải thích nào lọt tai cho chuyện này nữa---)
[Hự!! Tại sao mình đang quỳ trong tư thế ‘seiza’ trước Asakura-san trong thư viện?! Đậu má… Thủ phạm chính, lớp trưởng---
『Andou-kun, đây, vụ này tớ giao phó cho cậu. Tớ đi trước đây! Không sao đâu. Đừng lo lắng về tớ… vì tớ cũng không trách cậu đâu! 』
------Nói vậy trước khi mất dạng……Con đàn bà khốn nạn!]
.
「Giờ thì, tớ muốn biết chuyện quái gì vừa xảy ra? Tớ đã trông thấy cậu định sờ ngực lớp trưởng-------」
「K-không phải thế!」
「Thế-----là sao?」
「Chỉ để cho chắc thôi.」
「Cho chắc? Chắc gì?」
「Chắc----」
.
[Đậu má! Mình nên trả lời thế nào? Mình không thể thành thật khai khẩn rắng ‘để xác nhận cảm xúc với cậu’……. được rồi!]
.
「Để----để chắc chắn rằng ‘tim tớ có đập thình thịch với cái ngực bự của lớp trưởng!」
「Hử?!」
「Hịiiiiii! T-tớ xin lỗi!」
.
[Gì rứa? Sao Asakura-san nổi giận đùng đùng khi mình đang nói sự thật?!]
(C-c-c-c-cái gì! Biết mà! Andou-kun cuồng những cô gái ngực bự! D-d-d-dù cậu ta đã sờ ngực mình! Vì của mình nhỏ, tim cậu ta không ‘đập mạnh’. Chẳng phải cậu ta đang định nói thế sao?!)
.
「Fu---------n, mình hiểu rồi… Cậu rất thích ngực bự. Hừm, ngực mình dù sao cũng nhỏ mà… cậu biết vì cậu đã chạm vào nó. Chắc chắn cậu thấy thất vọng khi so sánh của mình với lớp trưởng, phải không?」
「……hả」
.
[É-éccccccccc! Thông rồi! Lời mình vừa nói bị Asakura-san hiểu là ‘Ê, con ngực phẳng’! Tệ rồi! Hơn là khiến Asakura-san hiểu nhầm, nói thật rằng ‘nó là để xác nhận xác nhận tình cảm của tớ với cậu’ còn đỡ hơn trăm lần!]
.
「A-Asakura-san, không phải thế! C-cái này là------」
「Là gì? Cậu vẫn muốn lí do lí trấu nữa hả… Không phải bộ ngực tí ti của mình----」
.
[Nói đi! Tiến lên, hãy nói đi! Nói cô ấy mình đã cố gắng chạm ngực lớp trưởng để nhận ra tình cảm của mình! Khi mình sắp sửa chạm vào ngực lớp trưởng, tim mình đã đập, nhưng nó khác hoàn toàn với cái đập thình thịch lúc mình với Asakura-san. Khi mình sờ ngực cô ấy, tim mình không chỉ đơn thuần là đập nhanh vì mình đang sờ vếu… Nhờ việc sờ ngực Asakura-san, cô gái dễ thương nhất và được trực tiếp tiếp xúc với ‘thứ đó’, mình đã nhận ra! Với cậu, tớ---------]
.
「Tớ thích ngực của Asakura-san hơn!」
「Fue!? A-Andou-kun?」
.
(C-cậu ấy vừa nói gì-----Andou-kun…... Cậu ấy t-t-t-thích ngực mình?! Ngực trong bộ ngực…… đúng không? Bộ ngực trong là một bộ phận cơ thể, ừ đúng rồi… Và cơ thể là một phần của mình. Có nghĩa là mình dùng quy tắc bắc cầu cho hai phương trình, ngực=mình hay là mình=ngực. Thế là, câu nói của Andou-kun vừa nãy trở thành--------- 『Tớ thích (ngực) Asakura-san! 』!)
.
「-----Ể, à……không! Khoan đã, vừa nãy tớ không nghĩ mình đã truyền đạt đầy đủ…」
「Cậu thật sự thấy… ngực mình hơn… cậu thích… hơn ngực bự?」
「Ể, à…phải.」
「Thật á? So với ngực lớp trưởng?」
「Mmhmm」
「R-ra là thế! So với bộ ngực bự của lớp trưởng, của mình… kể cả thế, cậu vẫn thích của mình hơn? 」
「Đúng!」
「Fuuuee~~」
「A-Asakura-san?」
.
(Andou-kun… thích mình! Mình---- cậu ấy nói thích mình!)
.
「Nnnn, *e hèm*!」
「?」
「Đành vậy. L-lần này mình tạm tha cho cậu.」
「T-thật á?」
「Phải, nhưng với một điều kiện!」
「Điều kiện… nói tớ đi! Tớ sẽ nghe theo mọi điều kiện cậu muốn」
.
[Nếu Asakura-san bằng lòng tha thứ cho mình, dù một hay hai điều kiện mình cũng chấp nhận hết!]
.
「Vậy thì, mình sẽ nói cậu về…điều kiện.」
「Ừ!」
「Điều kiện là… L-là---- từ giờ trở đi, ngoại trừ của mình, Andou-kun bị cấm sờ ngực các bạn nữ khác!」
.
[L-lại nữa?]
.
「C-cái gì? Đừng nói mình là… cậu không nhận điều kiện này?」
「Không phải… Đúng hơn là, tớ không hiểu tại sao cậu đưa ra điều kiện ấy.」
「Cậu, cậu không hiểu?! Andou-kun, cậu đã sờ ngực mình phải không?」
「P-phải!」
「Đó là lí do tại sao, nó trở thành trách nhiệm của cậu!」
「Trách nhiệm?」
「Đương nhiên! Mình không phải kiểu phụ nữ đơn giản cho người khác động chạm cơ thể cô ấy----- đúng hơn là sờ soạng ngực của mình! Nếu dù là thế, cậu, người đã sờ ngực mình, vẫn dám sờ ngực cô gái khác trong trường, chẳng phải 『giá trị ngực mình』
sẽ bị tụt đi sao?!
.
[C-chí phải!] *pishan* *Âm thanh giác ngộ*
.
「Đó là lí do, với trách nhiệm bảo vệ ‘giá trị’ của ngực mình vì cậu đã động vào nó, cậu không được phép bất cẩn chạm vào ngực các bạn nữ khác!」
「Ý-ý cậu là vậy sao!」
「Bên cạnh đó… A-Andou-kun, cậu thích ‘ngực’ tớ nhật phải không? Nếu đúng thì cậu không cần ngực của người khác vì cậu đã sờ vào bộ ngực tuyệt nhất thế gian rồi!」
「Cậu nói chính xác!」
.
[Asakura-san! Cậu sai rồi! Không có thứ nào thừa thãi như cái ngực trên thế giới nàyyyyyy! T-tuy vậy, để không chọc cô ấy nổi giận, mình chỉ có thể làm như cô ấy nói… Mà nếu mình không giữ lời hứa, chẳng có cô gái nào khác sẽ cho một tên cô độc như mình chạm ngực cô ấy! Hahaha, đáng buồn thật!]
.
「Tuyệt! V-vậy thì đó là một lời hứa!」
「Vâng ạ…」
「Nhìn ngực bạn nữ khác cũng bị hạn chế!」
「Vâng…」
.
「………………」
.
.
{Từ lúc mình chuồn đi, mình đã nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của họ từ bên ngoài thư viện, nhưng mà…
Andou-kun và Asakura-san, sao hai má không hẹn hò đi luôn cho rồi?}
Danh sách chương