Tôi viết quyển sách này một tháng trước hạn chót của giải Dengeki Novel.
Tôi gần như đã hoàn toàn từ bỏ hi vọng vì tôi đã đi vào ngõ cụt trên mọi chi tiết trong quyển truyện tôi đã viết suốt một năm.
Lời nhắc nhở của bạn bè tôi, như là “Ồ, còn có một tháng nữa là hết hạn rồi.” hay “Tôi sẽ bị mắc kẹt mất nếu cậu hoàn thành xong, bắt đầu từ bây giờ.” đã khiến tôi viết tiếp.
Và vì tôi không có thời gian, tôi chỉ biết ghi lại phần mở đầu mà chẳng có bất kì cốt truyện, chẳng có cái tên nào, chỉ lộ diện nhân vật nam chính và nữ chính, đó là khi tôi nảy ra ý định viết một tựa light novel không có danh từ riêng nào. Theo một cách nào đó, các bạn có thể nói rằng quyển truyện này được sinh ra bởi hạn chót cận kề.
“Bạn sẽ sống ngày hôm nay ra sao nếu bạn biết ngày mai mình sẽ chết?”
Chúng ta bắt gặp câu hỏi ấy hết lần này đến lần khác. Nhưng còn như sau thì sao:
“Bạn sẽ làm gì nếu bạn không để lại được gì sau khi đã chết?”
Đây giống như là điểm khởi đầu cho tựa truyện.
Một cậu bé và một cô bé trên chuyến hành trình tìm câu trả lời. Tuy vậy, chúng không tìm câu trả lời đâu đó trên đường đi, mà là qua trải nghiệm khi du hành. Tôi xem đó là con đường chúng lựa chọn.
Tôi vẫn nhớ ngày tôi nộp quyển truyện này. Tôi không hướng đến giải thưởng (chỉ có trong trí tưởng tượng của tôi), chỉ một phần ngàn cũng không có. Dù thật ra, tôi nhớ rằng tôi đã nghĩ câu chuyện của tôi có thể vào được vòng hai.
Tôi chưa bao giờ tham gia một cuộc thi như giải thưởng Dengeki Novel trước đây và tôi cũng không biết kĩ năng của tôi ra sao so với những người khác. Khi tôi được nói rằng tôi đã đến vòng chung khảo, tôi cứ nghĩ rằng đó chỉ là một cuộc điện thoại quấy rầy.
Tôi có thể xuất bản được quyển truyện này tất cả đều nhờ những người bạn đã giúp thêm gia vị cho câu văn, đội biên tập hỗ trợ kẻ chậm tiêu này và mọi người đã gửi gắm vào tôi. Số vị trí mà tôi không thể duỗi thẳng chân ra buổi tối đã tăng lên một chút vào năm nay.
Tiện đây, chính tôi vẫn đang tìm kiếm câu trả lời đã đề cập ở trên. Vì tôi thích tạo ra những thứ, tôi thật sự không muốn phải chịu đựng sự ‘tan biến’. Tôi cố gắng hết sức để không rút cuộc biến thành ‘nhàn nhã chơi bời để mặc cho ham muốn của mình quyết định’.
Thôi, đã đến lúc nói lời tạm biệt.
Tôi hi vọng rằng kĩ năng viết lách yếu kém của tôi đã giúp các bạn giết chút thời gian.
--- Yorozuya Tadahito
Tôi gần như đã hoàn toàn từ bỏ hi vọng vì tôi đã đi vào ngõ cụt trên mọi chi tiết trong quyển truyện tôi đã viết suốt một năm.
Lời nhắc nhở của bạn bè tôi, như là “Ồ, còn có một tháng nữa là hết hạn rồi.” hay “Tôi sẽ bị mắc kẹt mất nếu cậu hoàn thành xong, bắt đầu từ bây giờ.” đã khiến tôi viết tiếp.
Và vì tôi không có thời gian, tôi chỉ biết ghi lại phần mở đầu mà chẳng có bất kì cốt truyện, chẳng có cái tên nào, chỉ lộ diện nhân vật nam chính và nữ chính, đó là khi tôi nảy ra ý định viết một tựa light novel không có danh từ riêng nào. Theo một cách nào đó, các bạn có thể nói rằng quyển truyện này được sinh ra bởi hạn chót cận kề.
“Bạn sẽ sống ngày hôm nay ra sao nếu bạn biết ngày mai mình sẽ chết?”
Chúng ta bắt gặp câu hỏi ấy hết lần này đến lần khác. Nhưng còn như sau thì sao:
“Bạn sẽ làm gì nếu bạn không để lại được gì sau khi đã chết?”
Đây giống như là điểm khởi đầu cho tựa truyện.
Một cậu bé và một cô bé trên chuyến hành trình tìm câu trả lời. Tuy vậy, chúng không tìm câu trả lời đâu đó trên đường đi, mà là qua trải nghiệm khi du hành. Tôi xem đó là con đường chúng lựa chọn.
Tôi vẫn nhớ ngày tôi nộp quyển truyện này. Tôi không hướng đến giải thưởng (chỉ có trong trí tưởng tượng của tôi), chỉ một phần ngàn cũng không có. Dù thật ra, tôi nhớ rằng tôi đã nghĩ câu chuyện của tôi có thể vào được vòng hai.
Tôi chưa bao giờ tham gia một cuộc thi như giải thưởng Dengeki Novel trước đây và tôi cũng không biết kĩ năng của tôi ra sao so với những người khác. Khi tôi được nói rằng tôi đã đến vòng chung khảo, tôi cứ nghĩ rằng đó chỉ là một cuộc điện thoại quấy rầy.
Tôi có thể xuất bản được quyển truyện này tất cả đều nhờ những người bạn đã giúp thêm gia vị cho câu văn, đội biên tập hỗ trợ kẻ chậm tiêu này và mọi người đã gửi gắm vào tôi. Số vị trí mà tôi không thể duỗi thẳng chân ra buổi tối đã tăng lên một chút vào năm nay.
Tiện đây, chính tôi vẫn đang tìm kiếm câu trả lời đã đề cập ở trên. Vì tôi thích tạo ra những thứ, tôi thật sự không muốn phải chịu đựng sự ‘tan biến’. Tôi cố gắng hết sức để không rút cuộc biến thành ‘nhàn nhã chơi bời để mặc cho ham muốn của mình quyết định’.
Thôi, đã đến lúc nói lời tạm biệt.
Tôi hi vọng rằng kĩ năng viết lách yếu kém của tôi đã giúp các bạn giết chút thời gian.
--- Yorozuya Tadahito
Danh sách chương