Hàn Huyền Chi hăng hái cầm lấy Hổ Phù, nhìn mặt hắn tràn đầy khi thế, sợ đêm này sẽ phải thức trắng đêm, an bài tốt kế hoạch lần này.

Trong đại sảnh, Hàn Hổ Cứ nhìn vị trung niên mặt tái bên cạnh: “Tiết quân sư, ngươi cảm thấy kế hoạch của Huyền Chi như thế nào?”

Vị quân sư này tên là Tiết Bán Xuyên, ông ta bất đắc dĩ lắc đầu: "Trong núi rừng, kỵ binh khó mà phát huy được tác dụng, còn về trọng binh…nếu đã muốn đi đường dài, cớ gì phải mang theo? Hơn nữa, sơn tặc thường dựa vào hiểm địa mà cổ thủ, kỵ binh tấn công nhanh đối với bọn hắn không có hiểu quả, kế hoạch của thiếu thành chủ có thể nói là trăm ngàn sơ hở, nhưng…bất quá, việc này thành chủ hẳn cũng nhìn thấu, nhưng vì sao vẫn để công tử hành động khinh suất như vậy?”

“Đứa con này của ta, súng bái nhất chính là danh tướng, khổ công đọc binh pháp, cũng xem như là dày công học hỏi, nhưng bản lĩnh thì…” Hàn Hổ Cứ cười ha ha nói tiếp: “Bất quá, núi Cáp Mô đã bị chúng ta đánh một lần, làm gì đào ra hơn 300 sơn tặc, chỉ sợ toàn bộ đều là do tên ngốc Hoàng Tam Nguyên kia sợ chết nói bậy mà thôi. Mà nếu Huyền Chi đã có giấc mộng dẫn binh này, ta coi như thỏa mãn nó.”

“Thành chủ đã nhìn thấy mọi việc, Bán Xuyên cũng yên lòng." Tiết Bán Xuyên.

"Tiết quân sư không cần lo ngại, nhất định sẽ không xảy ra đại sự gì.” Hàn Hổ Cứ vỗ bàn một cái: "Ta mệt rồi, về ngủ thôi, Hoa Nhi Thảo Nhi, dìu ta lên."

Đôi song sinh sau lưng liền đem Hàn Hổ Cứ dìu lên, Tiết Bán Xuyên nói: "Công tử chuẩn bị xuất binh, có rất nhiều chuyện muốn an bài, thành chủ không muốn hỏi thêm một chút sao?"

“Không cần a, ta bây giờ cái gì đều không muốn nghĩ, chỉ muốn vui vẻ với mấy cô nương trẻ đẹp thôi. Tiết quân sư, ta thật sự không hiểu, ngươi vì sao nhất quyết không đụng vào nữ nhân? Nếu không ta liền để Hoa Nhi Thảo Nhi hầu hạ ngươi một đêm, để ngươi nếm qua hương vị của các nàng?”

Tiết Bán Xuyên đỏ mặt lên: "Không dám, không dám."

“Haha…ngươi dám ta cũng không nỡ đây.” Hàn Hổ Cứ vỗ vỗ bờ vai của ông ta: “Người nào lại không muốn gần gủi với các cô gái trẻ tuổi, da thịt như sương như ngọc, ngửi hương vị tuổi trẻ trên người các nàng. Thế nhưng, cũng không phải ai có được phúc phận như vậy, nếu Tiết quân sư hưởng qua tư vị này, liền phát hiện trên thế gian này, không còn chuyện gì đáng giá hơn nữa đâu.”

Tiết Bán Xuyên cúi người xuống thấp, còn Hàn Hổ Cứ thì đong đưa khẽ hát trên đường đi, Hoa Nhi Thảo Nhi ở bên cạnh dìu lấy gã, vóc dáng thanh thuần như cải thìa vừa vối qua mưa.

…..

“…Ý ngươi là, thành Hắc Thạch không có quân thường trực?”

Bên trong nhà đất tại trại Cáp Mô, Trình Đại Lôi kỳ quái nhíu mày. Về tình huống ở thành Hắc Thạch, hắn tìm đến Tô Anh để hỏi thăm rõ ràng hơn. Mà hỏi một chút thì liền hiểu được, có một số việc thật sự không giống như mình suy đoán.

"Quân Thường Trực? Thành Hắc Thạch có hơn hai vạn hộ dân, làm thế nào nuôi nổi một đạo quân năm ngàn người?”

“Thế lúc chiến tranh thì lấy đâu ra binh sĩ, nếu có người đến công thành, thì lấy đâu ra quân đội?” Trình Đại Lôi càng thêm hoang mang.

“Khi cần dùng tới binh thì điều quân từ quân hộ, nếu công thành quy mô lớn thì tất cả trai trán đều phải ra trận.”

Cái thế giới này thật ra phổ biến áp dụng cái gọi là chế độ quân hộ, nghĩa là quân chức cha truyền con nối, lúc cần mới dụng binh. Bọn họ hoàn toàn không quan tâm có chiến tranh hay không, giống như thành Hắc Thạch, nhân khẩu hơn mười vạn, căn bản nuôi không nổi một đội quân thường trực 5 ngàn người, do đó nội thành chỉ có mấy trăm vệ binh phụ trách an toàn và trị an cho phủ thành chủ.

“Thật đúng là một chế độ lạc hậu.” Trình Đại Lôi phát ra thở dài một tiếng.

"Lạc hậu?" Tô Anh khẽ nhăn mày, “Nói bóng gió, ngươi biết chế độ nào tân tiến hơn sao?”

“Dĩ nhiên không có, dĩ nhiên không có.”

Trình Đại Lôi phất phất tay, chí ít thì hắn cũng là một học sinh khối văn, biết rất rõ quan hệ sản xuất là từ chỗ nào quyết định, hơn nữa bây giờ, mỗi mẫu chỉ cân ra hai đến ba trăm cân lương thực, không có khả năng cung cấp nuôi dưỡng cho một đội quân thường trực. Hai ba trăm căn đó là nói mùa thu hoạch tốt, nhưng làm sao tính được số trời, nếu trời một mực không mưa, hay mưa liên miên đi nữa, nhất định vẫn sẽ gây mất mùa.

Sở dĩ, hắn mặc dù biết rất nhiều chế độ tân tiến hơn, nhưng cũng chưa chắc thích hợp với cái thế giới này.

“Thực ra, Tiết Bán Xuyên cũng từng có dự định huấn luyện một đội quân thường trực 500 người, nhưng vì tiêu hao quá lớn, nên cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu.” Tô Anh.

"Tiết Bán Xuyên?" Trình Đại Lôi hỏi.

“Ông ta là quân sư của Hàn Hổ Cứ, Hàn Hổ Cứ trầm mê hưởng thụ, trong thành sự vụ lớn nhỏ tất cả đều là do Tiết Bán Xuyên quản lý, ông ta…mới chân chính là kẻ có tài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện