Đây là nhiệm vụ do Sơn tặc chi tâm đưa tới, còn đặc biệt nhắc nhở mức độ khó khăn, đương nhiên, nhiệm vụ có độ khó càng lớn thì phần thưởng nhất định cũng rất phong phú lợi hại.

"Đại đương gia, Đại đương gia, có người đến đánh sơn trại của chúng ta!” Từ Linh vội vã chạy tới, trên đầu lấm tấm mồ hôi, Ngọc Thỏ đeo trước ngực rung nhè nhẹ.

"Tới nhanh như vậy!" Trình Đại Lôi giật mình: "Đến bao nhiêu người…”

"Một người." Từ Linh vỗ vỗ ngực, ánh mắt sáng rõ nhìn Trình Đại Lôi.

“Chỉ một người?”

"Đúng vậy a, chỉ có một người, cầm một cây thương, bộ dáng còn rất đẹp." Từ Linh thẹn thùng nói.

"Đi thôi, đi xem một chút." Trình Đại Lôi càng thêm hoang mang, ai mà điên đến mức một thân một mình chạy đến tấn công sơn trại. Nghĩ đến chuyện này, Trình Đại Lôi hoàn toàn quên mất, hôm qua chính mình làm sao đi cướp xe của người khác.

Bốn người hướng cửa trại đi đến, Từ Thần Cơ, trong miệng liền không ngừng lảm nhảm: Xem đi, xem đi, ta đã nói là sớm chạy trốn đi mà.

Đông!

Một bàn tay to lớn vỗ mạnh lên bả vai của Từ Thần Cơ, Từ Thần Cơ quay đầu lại, nhìn thấy Tần Man giống như một cây cột sừng sững ở sau lưng mình.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

"Hảo Hán Tử, vừa rồi ta đều đã nghe thấy, ta biết người cũng là một Hảo Hán tử.” Tần Man đấm nhẹ vào ngực của Tư Thần Cơ: “Về sau, ngươi chính là huynh đệ của Tần Man ta!”

"Khụ khụ khục...đúng vậy, tất cả mọi người đều là Hảo Hán Tử." Từ Thần Cơ bất đắc dĩ xoa xoa ngực hơi đau, trong lòng liền buồn bực nghĩ đến, mình lại có thể giao du với mãng phu có chỉ số thông minh là không này, thật sự là không thể hiểu nổi mà.

Ở cổng chính của sơn trại, một người một ngựa, trong tay cầm theo cây thương, hiên ngang đứng ở đó.

“Cẩu tặc Cáp Mô, nhanh chóng đi ra đây nhận lấy cái chết.”

“Nếu như Tô gia tiểu thư có nữa điểm thương tổn, ta sẽ đem các ngươi chém hết, giết từng người một!”

Chờ bốn người Trình Đại Lôi ra đến cửa, liền thấy tình cảnh như vậy. Lâm Thiếu Vũ ngồi trên lưng ngựa, dùng thiết thương vỗ vào hàng rào gỗ trước cửa.

Thấy Trình Đại Lôi, Lâm Thiếu Vũ càng thêm kích động: “Bốn người các ngươi à không, ba người các ngươi, bổn thiếu hiệp không cùng nữ nhân động thủ, ba người các ngươi chính là tự đi tìm cái chết!”

Vốn cho rằng thành Hắc Thạch cho người đánh tới, lại không ngờ hóa ra là Lâm Thiếu Vũ, Trình Đại Lôi hướng Tần Man nói: "Tần đại ca, đem hắn đuổi đi."

Tần Man đáp ứng một tiếng, đi ra sơn trại. Lâm Thiếu Vũ đem thanh thương để ở sau lưng: “Trở về lấy binh khí của ngươi đi, bổn thiếu hiệp không muốn chiếm tiện nghi của ngươi."

“Cần sao?”

Tần Man lập tức lườm hắn, bỗng nhiên tiền về phía trước mấy bước, giống như thú hoang đang phát động, bắt lấy báng thương của Lâm Thiếu Vũ, thuận tiện kéo hắn từ trên ngựa rơi xuống, nắm lấy y phục, vung tay ném mạnh ra ngoài. Lăng lông lốc… Lâm Thiếu Vũ vừa rơi xuống đất, lại thuận theo dốc núi lăn xuống, xa xa dưới chân núi truyền đến tiếng hô của hắn.

"Ta sẽ còn trở lại!"

"Đợi chút nữa hắn bò lên, cũng đừng làm khó hắn, để hắn mang theo ngựa dắt đi."

Trình Đại Lôi chuẩn bị trở về sơn trại, suy nghĩ biện pháp phòng thủ đợt tấn công sắp đến của thành Hắc Thạch. Hắn vừa bước một bước, động tác bỗng nhiên cứng đờ, lý do là vì trong đầu xuất hiện một hàng chữ nhỏ.

Đô, thành công hoàn thành “Phòng thủ sơn trại lần thứ nhất”, phần thưởng…

Trình Đại Lôi bỗng nhiên dừng lại, cái này không phải là nhầm lẫn gì đi, không phải đã nhắc nhở độ khó rất cao sao, cứ như vậy mà hoàn thành? Không nên nha, làm sao đơn giản như vậy được, nếu không hệ thông đã không đặc biệt nhắc nhở…

Trình Đại Lôi đột nhiên giật mình, nghĩ đến một loại khả năng: Hệ thống gặp vấn đề, nói cách khác, đây là... BUG!

Trình Đại Lôi vốn cho rằng “Nhiệm vụ lần thứ nhất phòng thủ sơn trại” chính là thành Hắc Thạch, mà nhiệm vụ của hệ thông căn cứ vào thực lực hai bên chênh lệch, liền khẳng định đây là một nhiệm vụ siêu cấp khó khăn.

Thế nhưng, lại xuất hiện sự việc ngoài ý muốn, chẳng ai ngờ rằng, một kẻ như Lâm Thiếu Vũ, tinh thần lại đại bạo phát, đơn thương độc mã đến tấn công trại Cáp Mô, hắn đã thay thể nhiệm vụ tấn công của binh mã bên trong thành Hắc Thạch.

Do đó, nhiệm vụ siêu cấp khó khăn này cũng giảm xuống một chút.

Trái tim Trình Đại Lôi cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, độ khó khăn rút lại, khen thưởng hẳn là sẽ không rút lại đi, nhiệm vụ khó cấp S, cấp E, khen thưởng cũng nhất định là cấp S đi.

Phần thưởng... Lệ... Là...

Đại khái hệ thống hiện tại cũng rất phiền muộn, Trình Đại Lôi cảm giác lần nhắc nhở này của nó trở nên rất chậm, thậm chí còn lắp bắp. Hắn che tay trước ngực, trái tim phanh phanh đập liên hồi.

"Nhanh lên chút đi, dù sao sự việc cũng đã như thế, ngươi cũng nên dứt khoát một chút, đừng có giày vò khốn khổ như vậy."

Đô, khen thưởng một thanh thiết thương tinh xảo.

Đô, khen thưởng tất cả thú cưỡi trong sơn trại đều được thăng cấp.

Đô, ban thưởng giếng nước cấp 1.

Đô, ban thưởng kỹ năng sơn trại: Chữa trị (Mọi bệnh trạng trong sơn trại đều sẽ được chữa trị)

Đô, khen thưởng thăng cấp kỹ năng ngẫu nhiên cho một người ở sơn trại.

Đô, khen thưởng 10 mẫu đất trồng.

Đô, ban thưởng 10 hòm gỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện