Nhìn hai đứa trẻ khóc nấc trước mắt, Ma Tùng Quân chán chẳng buồn nói.

Hai đứa nhỏ thì cũng thôi đi, thêm cả ông anh đứng tuổi kia nữa.

Ánh mắt dè chừng đó là sao? Già rồi phải biết nhìn người chứ? Hắn có chỗ nào xấu? “Tôi có thể đưa hết tiền tài cho cậu, đừng động đến hai đứa nhỏ.”

Người trung niên nhìn Ma Tùng Quân nói.

“Ra đây nói chuyện.

Chui trong đó...”

Ma Tùng Quân còn chưa kịp nói xong thì một lưỡi đao sắc bén đã cách má của hắn chừng nửa tấc.

Dây thần kinh phản xạ của Ma Tùng Quân lập tức thôi thúc hắn hành động.

Trong trường hợp này, cái gì mà đỡ, cái gì mà né, tất cả đều không kịp.

“Oong~~~”

Âm thanh trầm đục vang lên.

Hình ảnh đứng lại, Ma Tùng Quân dùng chính má và vai của mình chặn lấy một đao đó.

Lưỡi đao sắc bén cứa lên gò má của Ma Tùng Quân, máu đỏ chảy ra.

Gương mặt Ma Tùng Quân trở nên dữ tợn.

Hắn cầm ngược thanh trọng kiếm bằng tay phải, sau đó móc một đường táng bay thanh đao qua một bên.

“Keng~~”

Từ từ Ma Tùng Quân quay đầu lại, kẻ vừa đánh lén hắn sử dụng vũ khí là một cây trường đao cán dài.

Gã ta cũng có thân hình cục mịch giống Ma Tùng Quân, ngặt mỗi cái là hắn để tóc dài, râu cũng dài, không có trọc lóc cục súc như Ma Tùng Quân.

“Hình tượng này hơi quen.”

Vừa nói Ma Tùng Quân vừa lấy viên ma tinh thạch hệ phong ra để gắn lại viên ma tinh thạch hệ thổ.

Suýt chút nữa là hắn bay mất nửa cái đầu, nếu không phải đánh liều mạng chặn lại, có lẽ giờ Ma Tùng Quân đã chết.

Gã cầm trường đao được hệ thống tô màu đỏ.

Tức là cướp rồi, tên này trông có vẻ mạnh.

Có thể dụng toàn lực với hắn.

“Ngươi là ai? Vì sao đến phá đám chuyện làm ăn của băng Phát Tài chúng ta?”

Gã trường đao hỏi.

Hắn không ngờ trong trường hợp đó mà Ma Tùng Quân có thể chặn được.

Gã đó như một gã điên, thay vì né tránh lại dùng chính mặt và vai của mình để đỡ đòn.

Người bình thường không thể nào có máu liều như thế được, từ dáng vẻ cho thấy rất có thể là người trong ngành.

Cùng là cướp với nhau tại sao lại giành ăn ngay trước miệng nhau như thế?

“Giành cái gì? Mày mở tiệm hủ tiếu tên Phát Tài à?” – Ma Tùng Quân ngạc nhiên nói.

“Hủ tiếu cái gì??” – Gã cầm trường đao quát lên.

“Mày không bán hủ tiếu thì tao phá cái gì? Chém bỏ mẹ mày bây giờ.

À không, tao chém mày luôn, đứng yên đấy.”

Vừa chửi Ma Tùng Quân vừa vung kiếm lên chặt xuống phía đối phương.

Thấy thế tên cầm đao xoay một vòng 180 độ, quét đao từ dưới quét lên, đối chọi với một kiếm từ trên chặt xuống của Ma Tùng Quân.

“Keng!!!”

Hai thanh kim loại va chạm, sau đó liền bị bật ra.

Tay của cả hai tê rần lên trông thấy, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ điềm tĩnh.

“Mẹ nó cây đao lưỡi mỏng thế kia sao chắc thế?” – Bàn tay cầm kiếm của Ma Tùng Quân run lên nhè nhẹ, hắn khẽ mắng một tiếng trong đầu.

“Kiếm tốt!” – Gã cầm đao hét lên.

Hắn cũng không ngờ trọng kiếm của Ma Tùng Quân lại sắc và bén tới vậy.

Tuy Ma Tùng Quân không thấy, nhưng hắn là kẻ sử dụng đao, hắn rõ nhất qua một đòn vừa rồi kiếm của hắn đã bị mẻ.

Là một Ma Pháp Sư hệ đấu sĩ, hắn có thể thao túng được hệ thổ để cường hóa cho vũ khí của mình chắc chắn hơn bình thường gấp vài lần.

Thế mà chỉ qua một đòn đã bị kiếm của đối phương đánh cho mẻ, nếu không có ma pháp cường hóa, đao của hắn chắc chắn sẽ bị gãy ra làm đôi.

“Ngươi tên gì?” – Gã cầm đao hỏi.

“Bố mày tên Quân.” – Ma Tùng Quân đáp.

“Ta tên Điền Lâm.

Quân, ngươi còn chưa có tư cách làm bố ta đâu.” - Điền Lâm lạnh lùng nói.

Bấy giờ hắn mới để ý đến thanh trọng kiếm của Ma Tùng Quân có ba viên ma tinh thạch đang trang trạng thái kích hoạt.

Cái gì kia, vũ khí khảm ma tinh thạch? Tại sao lại khảm được tận 3 viên?

Không đúng, chỉ vũ khí cấp Tím trở lên mới có thể khảm được ma tinh thạch, nhưng theo hắn biết chỉ khảm được một viên thôi.

Thế quái nào thanh đó khảm được ba viên?

Nhưng có một điều đó không phải là vũ khí tầm thường, chí ít phải cấp Tím trở lên.


Vũ khí như vậy không thể nào tên này có thân phận bình thường được.

Hắn có khi nào là mạo hiểm giả trung cấp của nhà lắm tiền nhiều của nào đó không?

Suy nghĩ chỉ thoáng qua trong đầu hắn thì Ma Tùng Quân đã bổ kiếm xuống một lần nữa.

Lần này Điền Lâm lựa chọn né tránh, hắn không thể cứng đối cứng với thanh trọng kiếm đó được.

“Oành!!”

Ma Tùng Quân một kiếm đập hụt vào mặt đất khiến cho mặt đất nứt toác ra, bụi mù bắn lên tứa tung.


Thừa cơ Ma Tùng Quân còn chưa thu kiếm lại, Điền Lâm lập tức huy động trường đao chém xuống gáy Ma Tùng Quân.

Nhưng đúng lúc này hắn lại thấy Ma Tùng Quân ném ra một viên ma tinh thạch hệ nham vào mặt hắn.

Dung nham nóng chảy tạt hết lên mặt của Điền Lâm, khiến hắn lĩnh trọn dòng dung nham cả ngàn độ lên mặt.

“Ahhhhhh!!!! Tên khốn, ngươi chơi xấu.”

Điền Lâm gầm lên trong giận dữ, hắn không ngờ lại bị chơi xấu như thế này.

Mắt của hắn bị dính dung nham, nửa gương mặt bị hủy.

Quá đau đớn khiến hắn phải buông vũ khí xuống ôm lấy mặt mình.

Thừa cơ đó, Ma Tùng Quân rút trọng kiếm lên, xoay ngược sống kiếm lại táng thẳng vào đầu đối phương.

“Cốp!!!!”

Một đòn khiến cho Điền Lâm, vỡ sọ, chết ngất tại chỗ.

Nhìn Điền Lâm gục xuống trong vũng máu, Ma Tùng Quân chẳng biết thằng này sống hay chết.

Nhưng vừa rồi thực sự quá nguy hiểm, nếu Ma Tùng Quân không làm thế, kẻ chết chắc chắn là hắn.

Thôi thì không rõ sống chết còn hơn là chắc chắn chết, có sống thì bỏ làm cướp, hoàn lương đi.

“Sống chết đến nơi, xấu đẹp được cái khỉ gì.” – Ma Tùng Quân nói một tiếng rồi bước qua xác của Điền Lâm.

Nhưng đúng lúc đó, bàn tay của Điền Lâm vươn ra bắt lấy cổ chân của Ma Tùng Quân khiến hắn giật mình nhảy dựng người lên.

Đồng thời kiếm vung ra chặt đứt bàn tay của gã ta.

Lần này Điền Lâm bất động thật sự, không còn bất kì tiếng la hét nào nữa.

Cuộc chiến diễn ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi, mới đây hắn còn hùng hổ giới thiệu tên, bây giờ đã chết rồi.

Ma Tùng Quân trầm mặc vài giây, nhìn cái xác của Điền Lâm rồi nói:

“Kiếp sau bỏ đi mà làm người.”

Hắn đã cố không muốn giết chết Điền Lâm, nhưng có những chuyện không nằm trong quyền kiểm soát của Ma Tùng Quân.

Bấy giờ Ma Tùng Quân lại gần xe ngựa, hắn ngó xuống dưới thì thấy hai chị em nhà họ Yên ôm chặt cứng lấy nhau, nhìn hắn bằng ánh mắt đầy sợ hãi.

“Cậu...!cậu không phải là người xấu đúng không? Cậu không chung nhóm với bọn cướp đúng không?”

Lúc này gã trung niên thương nhân lắp ba lắp bắp nói với Ma Tùng Quân.

Nghe thế Ma Tùng Quân gật đầu, bây giờ đối phương có muốn tin hay không thì tùy.


Hắn cần phải đưa hai con bé này rời khỏi đây trước.

[Túc chủ nguy hiểm!!]

Đột nhiên Phiền Bỏ Mẹ kêu lên trong đầu Ma Tùng Quân.

Hắn cũng cảm nhận được nguy hiểm, bằng tất cả trực giác của mình, Ma Tùng Quân lập tức đưa trọng kiếm lên chắn ở bên phải.

“Binh!!!”

Trong khoảnh khắc ấy, Ma Tùng Quân bị ăn một đạp bởi một tên toàn thân bóng loáng như kim loại.

Một đạp của hắn ta mạnh đến mức đá văng Ma Tùng Quân đến tận mười mấy mét.

Không biết lộn bao nhiêu vòng trên mặt đất, Ma Tùng Quân cắm trọng kiếm xuống đất để hãm lại lực đá của tên kia.

“Điền Lâm, Điền Lâm.

Không...!không thể nào.

Ai, là ai đã giết đệ?”

Gã đó gào lên trong tuyệt vọng.

Đôi mắt của hắn đỏ hoe nhìn xác của Điền Lâm, sau đó ngẩng đầu lên trừng Ma Tùng Quân.

Ánh mắt của hắn mang theo sát khí bức người, khiến cả Ma Tùng Quân cũng cảm giác lạnh tóc gáy.

Hắn cảm giác như có một con hổ đang nhìn chằm chằm lấy mình.

“Ngươi, chính là ngươi.

Ta ngửi thấy mùi máu của đệ ta trên người ngươi.

Giết người đền mạng, bỏ cái mạng chó của ngươi lại đây.”

Gã thân bọc kim loại gầm lên một tiếng.

Hắn nhẹ nhàng đặt xác em trai mình xuống, xong từng bước dậm lên mặt đất.

Mỗi bước chân của hắn để lại một dấu chân hằn rõ trên nền đất, hắn bắt đầu chạy, chạy huỳnh huỵch đến chỗ Ma Tùng Quân.

Khí thế của hắn hùng hổ, chấn nhiếp gã trung niên thương hội và hai chị em nhà họ Yên, khiến bọn họ còn sợ hãi hơn khi thấy Ma Tùng Quân giết người.

“Phách Không Thần Quyền!!!”

Ma Tùng Quân gầm lên một tiếng..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện