“Ào ào...”

Ma Tùng Quân lao ra khỏi mặt nước với gương mặt đỏ bừng.

Hắn lồm cồm bò lên bờ rồi nằm ngã vật sang một bên.

Miệng không ngừng thở dốc, vừa thở vừa than:

“500kg...!500kg thì kéo lên thế quái nào được hả?”

Nghe Phiền Bỏ Mẹ nói có một bộ giáp cấp Hoàng Kim ở dưới, Ma Tùng Quân quyết xuống xem thử.

Quả thật có bộ giáp như vậy ở dưới đó, nhưng không hẳn là bộ, mà chỉ có một nửa phần trên của bộ giáp.

Bất quá hắn không tài nào kéo nổi cái bộ giáp đó lên được, nó nặng một cách khủng khiếp dù cho đang ở dưới nước.

Đứa điên nào lại đi ném bảo bối như thế ở dưới hồ nước? Trông nó vẫn còn dùng được, không hề có dấu hiệu hư hại một chút nào.

Hắn ngửa cổ ra đằng sau, nhìn cái xe tải của mình.

“Đúng rồi...”

Như nảy ra ý tưởng, Ma Tùng Quân nhảy lên xe tìm một sợi dây thừng lớn.

Sau đó đánh xe lùi lại gần hồ, xe này chạy bằng điện, nhưng vẫn khỏe hơn cái thân của hắn.

Có thể kéo được bộ giáp kia lên.

Nghĩ là làm, hắn cầm một sợi dây bơi xuống hồ nước, phải mất đến năm sáu lần lặn Ma Tùng Quân mới có thể cột dây lên bộ giáp một cách chắc chắn được.

Tiếp đó lên bờ hắn lấy thêm vài sợi dây nữa, tất cả sợi đó đều cột vào sợi dây được cột với bộ giáp.

Vốn xót của, nên hắn cột dây lên khắp cái xe mình để phân bố lực tác động ra.

Nếu chỉ cột lên mỗi phần gờ kéo xe sợ xe hắn chịu không nổi.

Cứ thế hắn loay hoay một hồi cũng cột xong xuôi, rồi quay sang dặn Lưu Béo:

“Lát nữa kéo sợi dây này dùm ta.”

Lưu Béo lập tức gật đầu.

Hắn không biết bơi, nhưng khi nghe có bộ giáp cấp Hoàng Kim ở dưới, Lưu Béo cũng không nhịn không được tò mò.

Từ bé đến giờ hắn chưa biết vũ khí hay chiến giáp cấp Hoàng Kim trông nó như thế nào.


Hôm nay có cơ hội, phải liều mạng kéo nó lên.

Lưu Béo cũng chẳng buồn hỏi tại sao Ma Tùng Quân lại biết dưới đó có một bộ giáp.

Lúc này Ma Tùng Quân đã cất toàn bộ đồ trong thùng xe vào túi đồ hệ thống để cho xe nhẹ nhất có thể.

Sau đó hắn từ từ đạp xe, xe dần tiếng về phía trước.

Sợi dây căng cứng ra như một cây thép.

Lưu Béo cố hết sức để tiếp thêm chút sức ít ỏi của mình.

Bộ giáp dưới kia dần dần chuyển động, Ma Tùng Quân vui mừng ra mặt.


Hắn sợ sẽ có bất trắc xảy ra, nhưng không có.

Cũng may dưới hồ không có đá ngầm, không phải sợ kẹt thứ gì hết.

Sau mười phút đồng hồ, chậm rãi và cẩn thận.

Ma Tùng Quân cuối cùng cũng kéo được bộ giáp lên khỏi mặt nước.

Hắn còn chưa kịp lại xem đã thấy Lưu Béo lấy ra vô số đồ nghề, từ kính lúp cho đến vài vật dụng be bé gì đó.

“Này này xê cái đít ra coi.

Chắn hết tầm nhìn rồi.”

Ma Tùng Quân đá đá vào mông Lưu Béo, nhưng dường như Lưu Béo chẳng thèm động đậy một chút nào.

Mắt hắn cứ dán chặt vào bộ giáp, không một chút nào rời đi.

Thấy thế Ma Tùng Quân thở dài một tiếng, thằng này cuồng nghề rèn đến phát điên rồi.

Bất quá Ma Tùng Quân vẫn có thể xem được thông số bộ giáp qua hệ thống:

[Thông số sức mạnh trang bị.

Áo giáp: Bạch Kim Sát Tinh Giáp

Độ bền: 382/500

Phẩm chất: Hoàng Kim

Nặng: 501kg

Phòng ngự: +2.229

Tấn công: +18%

Giảm sát thương: 15%

Hiệu quả phòng ngự: Khi bị tấn công liên tiếp, đòn thứ ba sẽ vô hiệu hóa sát thương nhận vào.

Hiệu quả cuồng nộ: Khi bị tấn công liên tiếp mười đòn đánh, sẽ tăng tấn công 100% trong 10s.

Sau 300s làm mới một lần.

(Trạng thái hiện tại không thể mặc.

Chỉ những người mang dòng máu đặc biệt mới có thể mặc được trang bị này.)]

Mọi thứ đều ổn, cho đến khi Ma Tùng Quân đọc dòng cuối.

Sắc mặt hắn đen lại, thế là hắn phủi đít đi luôn.

Chẳng buồn tức giận, chẳng buồn mắng chửi.

Đồ tốt không thể dùng thì nhìn làm cái mẹ gì cho thèm.

Lát nữa ném bà nó xuống hồ nước cho xong, đỡ phiền hà rắc rối.

Hắn cũng hiểu gì sao có người ném bộ giáp này đi rồi.

Căn bản nó vô dụng, thôi ở đó mà chơi mình đi, cả đời không ai thèm dùng mày đâu.

Nghĩ thế để tránh trái tim già cỗi bị tổn thương, hắn bắt đầu nấu cơm cho quên sự đời.

[Túc chủ không cần phải thất vọng.

Bộ giáp đó không dùng được thì chúng ta cũng có thể đem bán mà.]

Phiền Bỏ Mẹ lên tiếng trong đầu Ma Tùng Quân.

“Đấy, của mày hết.

Đem đi mà bán.” – Ma Tùng Quân đưa tay về phía bộ giáp nói.

[Thực ra bộ giáp này vẫn có giá trị, túc chủ cứ nhìn Lưu Béo đi.

Lưu Béo là một thợ rèn giỏi, cứ mang theo bộ giáp cho hắn nghiên cứu.


Không sớm thì muộn hắn cũng có thể tạo ra bộ giáp thích hợp cho túc chủ.]

“Mày cũng biết lợi dụng quá ha? Cái đó thì tùy vào nó, ta không muốn can dự.”

Ma Tùng Quân nhún vai nói.

Lý do hắn cho Lưu Béo đi cùng rất đơn giản, là vì em gái nó la làng quá nhiều nên hắn không thể không nhận Lưu Béo đi theo, khi mang theo Lưu Béo, Ma Tùng Quân cũng chẳng có dụng ý gì cao sang, cùng lắm cho Lưu Béo mài dao hoặc bán đồ rèn bên cạnh xe hủ tiếu của hắn.

Thế giới này cũng thật kì lạ, đi theo một người mới gặp vài ngày như hắn, không sợ hắn đem đi bán nội tạng hay sao? Lưu Béo nó béo tốt thế kia cơ mà.

Trời dần về chiều, khu vực này là khu vực an toàn.

Hầu như không có thú dữ, chỉ có mấy con thú hoang be bé, nên Ma Tùng Quân quyết định ngủ lại đây một đêm.

Vài ngày qua hắn căng mắt thức khuya dậy sớm, bản thân đã mệt mỏi lắm rồi.

Lúc ở trong rừng, nghỉ ngơi cũng phải thay phiên với Lưu Béo để canh chừng động tĩnh xung quanh.

Nhưng đa phần là hắn thức, Lưu Béo rất dễ ngủ gật.

Giờ được cơ hội nghỉ ngơi, Ma Tùng Quân chẳng dại gì mà không nghỉ.

Có Lưu Béo đến giờ vẫn chưa ăn cơm, hắn xem áo giáp kia như bảo bối gia truyền nhà mình, săm soi từ sáng đến giờ không ngừng nghỉ một chút nào.

Đến tận khuya, do chịu không nổi nên Lưu Béo mới lết vào bếp hâm lại đồ ăn để ăn, sau đó lại tiếp tục công cuộc nghiên cứu của mình.

Bên bờ hồ, có một bóng đèn mờ mờ ảo ảo, bên cạnh đó chất cả một đống sách.

Lưu Béo vừa đọc sách, vừa tìm tòi đủ thứ.

Tên mập này quả thực rất chăm chỉ, ngặt một cái tính cách có hơi nhút nhát.

Nếu không phải liên quan đến rèn, hắn làm cái gì cũng không được.

Một con nghiện khi đã dính vào thứ gì đó rồi, rất khó để mà dứt ra được.

Nên Ma Tùng Quân cứ mặc kệ Lưu Béo.

Hắn ngắm mây ngắm trời, chán xong lại lấy điện thoại ra đọc báo của thế giới cũ của hắn.

Toàn những chuyên mục chán phèo, chẳng có gì xem.

Hắn lại tắt điện thoại đi, lấy một điếu thuốc, nhâm nhi một ly cà phê đen rồi ngắm nhìn bầu trời đầy sao bên cạnh vườn hoa đào.


Không khí thế giới này rất trong lành, mỗi tối chỉ cần ngẩng đầu lên trời nhìn là có thể thấy được dải ngân hà lộng lẫy.

Trời mưa thì chịu.

Lúc này con Meo leo lên người hắn, nó đạp đạp vài cái lên bụng rồi nằm cuộn tròn ở đó.


Giữa cái mùa xuân lành lạnh này, thân nhiệt của mèo quả thực rất ấm áp.

Con Gâu cũng thế, nhưng nó không được đặc quyền cao như con Meo, thay vào đó chỉ có thể nằm dưới chân Ma Tùng Quân rồi nhắm mắt lại.

Dù là nhắm mắt nhưng hai lỗ tai của con Gâu vẫn dựng thẳng lên để nghe ngóng tình hình xung quanh.

Có không ít lần con Gâu phát hiện ra thú rừng nhỏ, nó lập tức phi đi bắt vài con về.

Rất có tác dụng với cái bụng của Lưu Béo.

Ngày hôm sau, Ma Tùng Quân tỉnh dậy.

Hôm nay hắn không ngủ ở xe, hắn ngủ tại ghế bố ngoài trời.

Sương đọng ướt một phần tóc của hắn.

Ngó sang Lưu Béo, thấy Lưu Béo cũng nằm gục lên trên bộ giáp.

Vừa đứng dậy, Ma Tùng Quân làm rơi cái mền đắp trên người.

Cái mền này, hắn nhớ hôm qua hắn đâu có lấy ra để đắp? Thấy thế hắn lại nhìn sang Lưu Béo, nụ cười khẽ cong trên môi.

Hắn bước đến đắp mền cho Lưu Béo rồi đi chuẩn bị đồ ăn sáng.

Xong xuôi mọi thứ, Ma Tùng Quân nhìn lên đồng hồ.

Bây giờ khoảng bảy giờ sáng, đến lúc hắn tập luyện.

Như thường lệ, thanh trọng kiếm hắn lấy vung vài trăm lần với trọng lượng giảm 300%.

Sau đó xuống 200% vung được vài đường đã lăn quay ra thở.

Tiếp đến hắn múa quyền, hít đất, vác kiếm chạy nước rút...!vân vân và mây mây.

Hắn tập đến tận trưa mới dừng lại, vừa hay Lưu Béo tỉnh dậy đi đánh răng rửa mặt.

“Lên đường thôi.

Có một ngôi làng gần đây, chúng ta thử đến đó xem sao.” – Ma Tùng Quân nói.

Hắn biết ngôi làng phía trước vốn chẳng còn người sống nữa, giống hệt làng Yên Việt.

Nhưng không thể cứ nói toạc ra cho Lưu Béo biết được.

....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện