“Ah~~~...!cuộc đời này thật là mệt mỏi.”

Giữa trời trưa nắng gắt, Ma Tùng Quân nằm tận hưởng cơn gió mùa xuân dưới bóng râm của rừng tre.

Cơ thể của hắn vừa mới khô đi mồ hôi nhễ nhại.

Bây giờ hắn nhấc cái thân già này không nổi nữa rồi, nguyên một ngày hôm nay hắn chỉ tập vung thanh trọng kiếm.

Kết quả cái eo của hắn bị trật, tay chân thì đau nhức, đầu thì ong ong như búa bổ.

Thân già này của hắn sắp khô héo đến nơi.

Không khỏe như thời trai trẻ nữa.

Hôm nay Lưu béo được đặc cách ngủ giường êm nệm ấm trong xe, mấy ngày nay nó cực khổ quá rồi.

Vừa làm xong giáp vai cho Ma Tùng Quân là bắt đầu ngất ngất, Ma Tùng Quân bắt Lưu béo tắm rửa sạch sẽ sau đó ăn uống rồi mới cho ngủ.

“Phiền Bỏ Mẹ, mày tìm được tuyến đường nào ổn chưa?”

Ma Tùng Quân nhìn lên bầu trời qua những tán lá tre mà nói.

[Đã tìm thấy.

Phía Tây Bắc có một ngôi làng vô danh vừa bị đội quân đế quốc tàn phá.

Đi theo con đường đội quân đế quốc đi qua sẽ rất an toàn.]

“Lại là đế quốc? Còn ai sống không?”

Nghe thế Ma Tùng Quân khẽ siết chặt nắm đấm lại.

Hắn tuy không có thù oán gì với đế quốc, nhưng tội ác của cái bọn này gây ra quả thật khiến Ma Tùng Quân rất khó chịu.

Ở thế giới của hắn hòa bình đã lâu, chẳng có chiến tranh giết chóc gì cả.

Lâu lâu có một vụ giết người thôi là chấn động cả nước.

Chả bù cho thế giới này, mạng người cứ như heo gà, thích giết là giết hay sao? [Không tìm thấy sự sống của con người nào trong phạm vi 100km quanh ngôi làng.]

“Cả con nít người già cũng không thoát? Mày biết lý do vì sao ngôi làng đó bị giết không?”

[Phiền Bỏ Mẹ không biết.

Robot trinh thám ở gần đó không thể lại gần các Ma Pháp Sư.

Các Ma Pháp Sư rất nhạy cảm với thiết bị theo dõi, rất nhiều robot vô tình bị phá hủy bởi bọn họ.]

“Có chuyện đó nữa sao?”

Thở dài một tiếng, Ma Tùng Quân nghĩ Phiền Bỏ Mẹ nói thế cũng đúng thôi.

Thế giới này quá nhiều thứ không thể biết được.

Nếu hệ thống đa năng như thế thì chỉ việc cử máy móc xuống điều tra là được, làm gì phải kiếm cả con người đẩy xuống đây để khám phá thế giới nguy hiểm này.

ngôn tình sủng

[Bên trên không thể phái máy móc xuống các thế giới nguyên sinh vì một vài điều luật thế giới.

Do đó chỉ có thể phái con người đi thám hiểm các thế giới mới.

Các thiết bị được gửi xuống chỉ có công dụng hỗ trợ cuộc sống và quá trình thám hiểm của túc chủ.]

Phiền Bỏ Mẹ tự động trả lời suy nghĩ trong đầu Ma Tùng Quân.

[Hệ thống không thể giúp túc chủ mạnh lên bằng cách cung cấp vật phẩm vô hạn.

Mọi chuyện chỉ có thể dựa vào chính túc chủ.

Tất cả vật phẩm trao đổi trong hệ thống đều là trao đổi đồng giá.

Như thế để nhằm tạo ra sự cân bằng giữa các thế giới với nhau.

Vật chất ở thế giới này biến mất, vật chất ở thế giới khác mới có thể xuất hiện.]

[Vào những tình huống cấp bách, hệ thống không thể cung cấp thiết bị không sẵn có để giúp túc chủ sống sót.

Xin túc chủ hãy cẩn thận hơn trong chuyến hành trình.

Nếu xảy ra nguy hiểm, đừng lo, Phiền Bỏ Mẹ sẽ chết theo túc chủ.]

“Ờ thôi, mày dừng được rồi.

Là định luật bảo toàn vật chất chứ gì? Mày đừng có nói mấy thứ khô khan nữa.

Tao nhức đầu lắm, vậy nha.

Dung lượng não tao không có nhiều như mày đâu! Còn nữa, mày là AI, biết chết là con khỉ gì mà lắm mồm.

Nghĩ đến lúc chết còn phải gặp mày là tao thấy phiền bỏ mẹ ra.”

Ma Tùng Quân than một tiếng rõ to, hắn còn tự vỗ bôm bốp lên mặt mình để biểu tình.

Hắn không muốn nghe nhiều như thế.

Căn bản Ma Tùng Quân cũng không muốn dựa vào hệ thống làm cái gì.

Chả qua là bây giờ hắn vứt bỏ liêm sỉ để dựa vào hệ thống để phát triển bản thân, nếu đủ sức sinh tồn rồi, hệ thống sẽ không còn nhiều tác dụng với hắn nữa.

Nhưng Ma Tùng Quân không biết rằng, con người luôn có tham vọng.

Bây giờ có thể Ma Tùng Quân suy nghĩ như vậy, nhưng sau này gặp một số chuyện khiến hắn không thể bỏ hệ thống và Phiền Bỏ Mẹ sang một bên được.

Nhìn thanh trọng kiếm trên tay, Ma Tùng Quân thu nó vào trong túi đồ hệ thống.

[Vật phẩm: Bộ trọng kiếm chưa đặt tên – Nặng 28]

Hắn cố hết sức nhấc cái thân đau nhức của mình để đứng dậy.

Hôm nay có lẽ hắn nên đi nghỉ ngơi sớm, bây giờ đã là giờ chiều.

Thức ăn nấu luôn cho cả buổi tối, tối ăn thì hâm lại là xong.

Nằm trên cái ghế bố vừa đóng bên cạnh xe, Ma Tùng Quân mở tấm bản đồ dẫn đến ngôi làng kế tiếp lên xem.

Cung đường đã được Phiền Bỏ Mẹ vẽ ra sẵn, có đánh dấu quãng đường nguy hiểm, tần suất qua lại của các con quái vật ở gần đó.

Khoảng cách đến làng là 772km.

Nhưng đường đi được đánh giá là gồ ghề rất khó đi, có lẽ không thể đi nhanh được.

Còn băng qua mười mấy ngọn núi nữa, mà núi lại xuất hiện rất nhiều quái vật.

Nên chỉ có thể đi đường vòng, vì thế quãng đường mới xa như thế.

Có tổng cộng ba vùng Lam, được cho là gần an toàn với ít quái vật mạnh ở gần đó.

Cũng có vài con thú rừng có chỉ số không quá cao, chỉ bằng một nửa con rắn kia nên Ma Tùng Quân nghĩ có thể đối phó được với chúng.

Sau khi xem xét quãng đường, Ma Tùng Quân đoán chừng sẽ mất hai ngày đi đường.

Thậm chí có thể lâu hơn nếu không có nắng.

Hắn sẽ không đủ điện để đi xa đến vậy.

Đánh giá đoạn đường xong, Ma Tùng Quân lấy ra quyển sách ghi chép về cách sử dụng ma tinh thạch mà Lưu béo đưa cho hắn.


Bây giờ mới kịp lấy ra để nhìn.

[Hệ thống đang giải mã.

Nếu muốn đẩy nhanh tiến trình túc chủ có thể lật sách nhanh hơn.]

“Tao cứ thích đọc từ từ đấy.”

Ma Tùng Quân càm ràm.

Quyển sách này chắc chắn là sách viết tay của con bé kia, chữ của nó khá đẹp so với mấy chữ mà Ma Tùng Quân từng thấy qua ở trấn Phúc Lộc.

[Đặc tính của ma tinh thạch.

Ma tinh thạch là những viên đá mang theo sức mạnh của Thập Đại Nguyên Tố.

Trên mỗi viên ma tinh thạch đều có văn tự cổ ngữ đại diện cho các nguyên tố.]

[Ma tinh thạch hệ Kim có màu vàng, văn tự hình ngôi sao nhiều cánh.

Ma tinh thạch hệ Mộc có màu xanh lá đậm, văn tự mang hình cành cây uốn lượn với những chiếc lá nhỏ.

Ma tinh thạch hệ Thủy có màu lam đậm, văn tự ba nét lượn sóng như biển.

Ma tinh thạch hệ Hỏa có màu đỏ, văn tự giống như ngọn lửa đang rực cháy.

Ma tinh thạch hệ Thổ có màu nâu đất, văn tự mang hình ngọn núi.

Ma tinh thạch hệ Phong có màu xanh lá nhạt, văn tự giống như một cơn gió uốn lượn.

Ma tinh thạch hệ Lôi có màu tím, văn tự ba tia sét hợp về một chỗ.

Ma tinh thạch hệ Băng có màu lam nhạt, văn tự mang hình bông tuyết.

Ma tinh thạch hệ Quang có màu vàng trắng, văn tự hình tròn giống mặt trời.

Ma tinh thạch hệ Ám có màu đen, văn tự bán nguyệt giống mặt trăng.]

[Ma tinh thạch có tổng cộng năm phẩm chất: Thông dụng – Chuyên dụng – Tinh Phẩm – Cực Phẩm – Tuyệt phẩm.]

[Ma tinh thạch thông dụng có màu đục, độ trong suốt thấp.

Ma tinh thạch chuyên dụng có màu bán trong suốt, cầm nặng hơn loại thông dụng.

Ma tinh thạch tinh phẩm có màu bán suốt như, cầm nhẹ bằng ma tinh thạch thông dụng.

Ma tinh thạch cực phẩm có màu trong suốt như thủy tinh, bên trong ma tinh thạch có hiện tượng nguyên tố luân chuyển.

Cầm nặng bằng ma tinh thạch thông dụng.

Ma tinh thạch tuyệt phẩm có gần như trong suốt hoàn toàn, bên trong có nguyên tố ma thuật lân chuyển mạnh, tạo ra các hạt nguyên tố di chuyển không ngừng trong ma tinh thạch.]

[Đối với Ma Pháp Sư, có rất nhiều cách để sử dụng ma tinh thạch.

Đối với người không phải là Ma Pháp Sư chỉ có thể sử dụng quy tắc vốn có của ma tinh thạch để sử dụng nguyên tố.

Bằng cách gõ liên tục lên ma tinh thạch sẽ tạo ra nhiều hình thái nguyên tố khác nhau.

Hỏa có thể tạo ra lửa nhỏ đến lớn, có thể tạo ra quả cầu lửa, tia lửa dài và một số hình hài khác.]

[…]

Nhìn Phiền Bỏ Mẹ tổng hợp một đống cách thức hoạt động cơ bản của ma tinh thạch, thấy thế Ma Tùng Quân cảm thấy nó quá đa dạng rồi.

Thế này mà chỉ là cách thức hoạt động cơ bản, nếu là Ma Pháp Sư sử dụng còn khủng khiếp đến mức nào.

Ma Tùng Quân nhớ cái gã thái tử kia sử dụng được nguyên tố hỏa mà không cần dùng đến ma tinh thạch.

Ma tinh thạch có thể giúp lửa của hắn tạo ra lớn hơn đúng không?

Phiền Bỏ Mẹ dù biết được suy nghĩ này của Ma Tùng Quân cũng không thể trả lời, bởi vì thế giới này còn rất nhiều điều chưa thể khám phá ra được.

Cứ thế Ma Tùng Quân học cách sử dụng suốt cả một buổi tối, ăn cơm hắn cũng đọc, cho chó mèo ăn xong hắn cũng đọc.

Tối vì mệt quá nên Ma Tùng Quân lăn ra ngủ, ngủ dậy hắn vẫn thấy Lưu béo chưa tỉnh.

Thằng này ngủ gần 24 tiếng rồi.

Không thể để nó ngủ thêm được nên Ma Tùng Quân lên xe giật đầu thằng nhỏ dậy.

“Dậy thu gom đồ đạc đi, chuẩn bị khởi hành.

Ở đây nhiều ngày rồi, nguyên liệu sắp hết, ở thêm là chết đói đấy.”

Một lát sau Lưu béo đánh răng rửa mặt xong, hắn hí hửng đi gom lại đồ đạc, xách cả một núi đồ chất lên xe.

“Chúng ta chuẩn bị đến đế quốc hả huynh?”

“Ừ.” – Ma Tùng Quân gật đầu nói.

Sau đó hắn thu lại mấy món đồ đạc của Lưu vào túi đồ hệ thống, cả túp lều cũng được thu lại.

“Gọi con Gâu với con Meo về chuồng đi.

Chúng ta khởi hành luôn, đi sớm còn tìm chỗ đặt chân.”

Cuối cùng Ma Tùng Quân quyết định rời đi, hắn không có ý định lao động khổ sai đi khai thác ma tinh thạch nữa làm gì.

Ma tinh thạch trong người hắn đã quá đủ dùng.

Nếu sau này có cơ hội quay lại mà vẫn còn thì hắn sẽ khai thác sau.

Còn về phần thưởng đền bù, Ma Tùng Quân vẫn chưa biết nên chọn mục nào.

Bởi hiện tại hắn đã có vũ khí cấp Tím, cửa hàng vũ khí Lam thành ra vô dụng với hắn.

Còn áo giáp các loại, Lưu béo nói cứ để cho hắn nên Ma Tùng Quân nghĩ Lưu béo sẽ làm ra bộ giáp được.

Thế thì hắn phải chọn mục nào cũng là cả một vấn đề với hắn.

Đôi khi có quá nhiều sự lựa chọn, con người ta chẳng biết chọn cái gì.

...

(Lời tác: Ta chỉ cho các bác cách sử dụng ma thuật này.

Bấm vào trang chủ của truyện ta, chọn mục đánh giá.

Kéo full cây, cho nó đầy 5 sao.

Sau đó ghi vài lời hoa mỹ.

Bùm một phát có cái đánh giá 5 sao.

Ghê không.).
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện