[Học Phách Không Thần Quyền tiêu hao 1.200 tích điểm tích cực.

Đồng ý – Hủy bỏ]

Vừa ấn đồng ý, Ma Tùng Quân cảm thấy như có một thứ gì đó mất đi khiến hắn cảm thấy hụt hẫng.

Sau đó quyển bíp kịp nhàu nát trên tay hắn bắt đầu phát sáng.

Sau khi cảm giác mất đi một thứ gì đó, Ma Tùng Quân lại cảm giác bản thân như hút lấy năng lượng không biết từ đâu khiến cho tinh thần trở nên minh mẫn, tay của hắn có cảm giác rất là khác lạ.

[Bí kíp: Phách Không Quyền Phổ.

Công pháp võ công Phách Không Thần Quyền lĩnh hội được 1 thành.]

“Một thành là sao?” – Ma Tùng Quân nhìn lên bảng thông tin chiêu thức liền hỏi.

[Tức là cấp độ đầu tiên của võ công.] – Phiền Bỏ Mẹ lập tức giải đáp.

“Thế quyển bí kíp này có mấy cấp?”

[Có tổng cộng bảy cấp độ thưa túc chủ.]

“Tức là tao phải tốn thêm điểm để nâng hả? Mục nâng cấp nằm ở đâu?”

Ma Tùng Quân có chút cảm giác như bị lừa, hắn bèn nói.

Nhưng tìm đi tìm lại vẫn không thấy mục nâng cấp nằm ở đâu.

[Mỗi quyển bí kíp chỉ có thể học một lần.

Muốn nâng cấp nó túc chủ phải luyện tập bằng cách sử dụng chiêu thức nhiều lần.

Tùy theo mức độ quen thuộc, hệ thống sẽ đánh giá và tự động nâng cấp chiêu thức cho túc chủ.

Vẫn là câu nói đó, dụng tốc bất đạt.]

Nghe Phiền Bỏ Mẹ nói, Ma Tùng Quân suýt lên tăng xông.

Thế thì khác chó gì lúc đầu đâu? Mà khoan, một thành cũng là chiêu.

Để hắn tử xem nào.

“Dùng như thế nào nhỉ? … Cảm giác tay nó cứ …”

[Túc chủ cần làm quen trước với cách vận hành chiêu thức, Phiền Bỏ Mẹ sẽ hướng …”

“Oành!!!!”

Phiền Bỏ Mẹ còn chưa nói xong, Ma Tùng Quân đã đấm ra một quyền thẳng về phía trước.

Cách đó vài chục mét, hàng chục cây trúc bị đấm cho mất gốc.

Tiếng nổ vang lên nghe như tiếng pháo, tiếng xào xạc liên tục vang lên kéo hàng chục cây trúc đồng loại đổ xuống.

“Vãi đạn!” – Ma Tùng Quân thốt lên.

[…]

“Trời sập, cứu mạng.

Cứu đệ với Ma huynh!!!”

Tiếng thét thất thanh của Lưu béo vang lên.

Âm thah đó phát ra từ vị trí rừng trúc bị đánh sập kia.

Sau một hồi vất vả, cuối cùng Ma Tùng Quân cũng lôi Lưu béo ra khỏi đống trúc đổ loạn dưới đất kia.

Ra là Lưu béo đi nhặt củi, nhặt đá để làm cái lò nung.

Vừa mới hí hửng trở về thì nghe thấy tiếng động lớn ở phía trước.

Cứ tưởng Ma Tùng Quân xảy ra chuyện gì nên hốt hoảng chạy tới, vừa hay đúng ngay lúc mấy cây trúc đổ xuống đè hết lên người Lưu béo.

Cũng may Lưu béo da dày thịt béo, mấy cây trúc ốm yếu kia căn bản chưa đủ sức làm Lưu béo bị thương.

“Ma huynh, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Tiếng động lớn vừa rồi phát ra ở chỗ huynh đó.”

Vẫn còn ôm khư khư đống củi trên tay, đầu tóc của Lưu béo dính không biết bao nhiêu lá tre trên đó.

Thêm quả mặt béo béo nhem nhúa trông rất buồn cười.

Nhưng mà trông hắn xấu quá, nhất là bộ râu.

18 19 tuổi có bộ râu còn dày hơn cả mình, khiến Ma Tùng Quân nhịn không được nói:

“Đi cạo râu đi cho sạch sẽ.

Hôm nay trời có thể mưa, có làm thì làm cái mái che không khéo mưa nó dập cho tắt lửa.”

Nói xong Ma Tùng Quân vỗ vai Lưu béo rồi đi tìm một mảnh đất trống khác ở trong ngôi làng.

Lần này Ma Tùng Quân lại hỏi Phiền Bỏ Mẹ:

“Nãy mày định nói cái gì cơ? Tao chưa kịp nghe.

Nếu là nói nhảm thì đừng nói.”

[Phiền Bỏ Mẹ đang hướng dẫn cách túc chủ thực hiện chiêu thức … nhưng túc chủ đã sử dụng chiêu thức theo cách khác.]

“Mày đang tỏ vẻ ngoan ngoãn ngây thơ đúng không?”

“Nói đi, còn cách khác để sử dụng hay sao?”

Vừa nói xong, trước mặt Ma Tùng Quân hiện lên bảng chiêu thức của hắn.


Ở đó có đúng một ô hình nắm đấm đấm ra không khí.

Thấy thế Ma Tùng Quân liền ấn vào chiêu thức, thông tin của nó hiện lên:

[Phách Không Thần Quyền.

Chiêu thức tấn công tầm xa.

Khi tấn công sẽ tạo ra luồng xung kích ở khoảng cách nhất định tùy theo lực phát động.

Khoảng cách từ 10 – 50 mét.

Giãn cách: 1s

Tiêu hao thể lực: 10.]

[Khi sử dụng chiêu thức theo cách của hệ thống.

Túc chủ phải kêu lên tên của chiêu thức và làm trạng thái đấm ra.

Chiêu thức sẽ tự động được triển khai.] – Phiền Bỏ Mẹ nói.

“Gì? Hét lên? Cần phải hét lên làm cái khỉ gì? Thế thôi không cần đâu.

Chức năng vô dụng như thế không biết sao hệ thống có thể làm ra.”

Ma Tùng Quân tỏ vẻ khinh bỉ.

Hắn cảm giác được, sau đó tự tung đấm là đấm được ra, cần quái gì phải hét.

[Xin túc chủ đừng tự tin quá mức.

Có những chiêu thức rất phức tạp, không thể nắm bắt dễ dàng.


Cách làm của hệ thống là thích hợp với mọi nhà, mọi lứa tuổi từ trẻ em cho đến người già.]

Nghe giọng Phiền Bỏ Mẹ đính chính, Ma Tùng Quân thấy rất là chói tai.

Nhưng không sao, hôm nay hắn không thấy Phiền Bỏ Mẹ nó phiền bỏ mẹ nữa.

Có cái chiêu này hắn có thể yên tâm ra ngoài đấm nhau với mấy con quái vật rồi.

“À khoan, tiêu hao thể lực là cái gì? Còn chỉ số nào ta chưa biết nữa không??”

Hắn chợt nhớ đến mục tiêu hao thể lực trong chiêu thức phách không thần quyền kia nên liền hỏi.

[Trạng thái của túc chủ hiện tại chỉ có hai chỉ số tiêu hao.


Đó là thể lực và sinh lực.]

“Ê tao không phải ở trong game, chỉ số sinh lực là cái gì nữa? Giả sử tao bị một con dao đâm trúng, lẽ bình thường tao sẽ chết.

Nhưng ở đây chỉ cần không hết máu là tao sẽ vẫn sống à?”

[Vẫn chết.]

“…”

“Vậy thì đưa cái chỉ số ra làm cái chó gì?”

[Hệ thống luôn tồn tại dựa theo thông số.

Qua đó túc chủ có thể biết được mình phát triển đến đâu thông qua các thông số đó.]

“Vậy đưa đây xem.”

[Đinh!]

[Thông số sức mạnh đã được kích hoạt]

[Sinh lực:????/???? Thể lực: 191/200]

[??? Error Error Error Error???]

[Lỗi không xác định]

[Lỗi không xác định]

[Lỗi không xác định]

[Lỗi không xác định]

“Cái mẹ gì vậy?”

[Phát hiện lỗi khi đo chỉ số sinh lực.

Phiền Bỏ Mẹ đề nghị tắt chức năng chỉ số sinh lực.]

[Trường hợp gấp rút, tránh hệ thống bị hỏng.

Phiền Bỏ Mẹ sẽ loại bỏ chỉ số sinh lực.]

[Hệ thống đo lường chỉ số khởi động lại.]

[Thể lực: 192/200]

“Chuyện gì? Hệ thống này là hàng lậu hả? Chưa gì mới mấy ngày đã gặp lỗi rồi?”

Ma Tùng Quân thốt lên.

[Phiền Bỏ Mẹ không rõ.

Tạm thời Phiền Bỏ Mẹ không thể trả lời bất kì câu hỏi nào, Phiền Bỏ Mẹ cần tập trung toàn bộ tài nguyên tính toán để tìm ra lỗi.

Chuyện này chưa từng xảy ra kể từ khi hệ thống thám hiểm thế giới được đưa vào sử dụng.]

[Trước khi tập trung toàn bộ thuật toán để soát lỗi, Phiền Bỏ Mẹ kiến nghị túc chủ không nên di chuyển khỏi làng Yên Việt.]

[…]

Sau đó là một chuỗi âm thanh nghe giống như là ngắt kết nối.

“Ha … biết ngay chẳng trông mong gì được ba cái máy móc này.]

Vì không có Phiền Bỏ Mẹ ở đây nên có vài vấn đề muốn hỏi, Ma Tùng Quân cũng không thể hỏi được.

Không sao, không có nó thì đỡ phiền.


Hắn mày mò thử nghiệm mấy cái này cũng được.

Với hắn mà nói, mày mò học một thứ gì đó còn thú vị hơn được dạy kiến thức mới.

Sau vài phút, Ma Tùng Quân đấm thêm một quyền nữa.

Lần này hắn dụng toàn lực, với khoảng cách 50m.

Mục tiêu là một cục đá lớn.

“Đùng!”

Âm thanh như nổ vang lên.

Dù cho một quyền đấm ra khá nhanh, nhưng Ma Tùng Quân vẫn có thể thấy được đường di chuyển của nó thông qua cát bụi dưới mặt đất.

Cụ thể khi quyền được tung ra, có một luồng gió nhìn như hình nắm đấm lớn gấp chục lần nắm đấm của hắn được phóng ra.

Có thể tưởng tượng được nắm đấm của hắn được phóng đại lên ở hình dạng không khí rồi công kích mục tiêu ở tầm xa vậy.

[Thể lực: 183/200]

Nhìn điểm thể lực bị trừ, Ma Tùng Quân bắt đầu bấm đồ hồ sau đó đứng nhịp chân.

Chừng hai phút trôi qua, điểm thể lực của hắn nhảy lên 184.

Không biết suy nghĩ cái gì trong đầu, Ma Tùng Quân đấm liên tục ra mười mấy đấm Phách Không Thần Quyền.

Sau khi thực hiện quyền cuối cùng, chỉ số thể lực tụt về 3 điểm thì đột nhiên Ma Tùng Quân cảm thấy trời đất quay cuồng.

“Rầm …”

Hắn cứ thế ngất tại chỗ, đập mặt thẳng xuống dưới mặt đất.

Như Ma Tùng Quân đã nói đúng, đây không phải là game, một người bình thường cạn sạch thể lực của mình trong một phút ngắn ngủi sẽ là trường hợp như thế nào?

Là bị sốc đó, nhẹ thì ngất, nặng thì vừa ngất vừa sùi bọt mép.

Cũng may Ma Tùng Quân chỉ bị ngất đi.

Lúc này từ hư không hiện ra một thân ảnh thướt tha đỡ lấy Ma Tùng Quân.

“Tên ngốc nhà ngươi … vốn không có ma lực lại cố làm trò làm gì? Ngươi tính tiêu hao sinh mệnh của mình ư?”

Nói rồi từ trán nàng nứt ra một cái khe nứt hình thoi, bên trong phát ra ánh sáng mờ mờ.

Có một tia năng lượng gì đó chậm rãi chảy về cơ thể của Ma Tùng Quân.

“Ngươi phải sống cho thật tốt, đừng làm chuyện gì dại dội.

Ta vẫn sẽ đến ăn hủ tiếu của ngươi … đến lúc thọ nguyên ngươi khô cạn.”

Lời vừa dứt nàng từ từ hòa mình vào không gian để lại Ma Tùng Quân nằm la liệt dưới đất.

Nếu Ma Tùng Quân chứng kiến được cảnh này, nhất định hắn sẽ mắng một câu.

Đã đỡ người ta dậy sao còn đặt người ta nằm lại dưới đất?.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện