Nói rồi hắn nhìn chằm chằm cái đền trước mắt rồi hỏi cái bóng:

“Mà này, ngươi là quỷ đến từ Ma Giới à? Không giới thiệu một chút đi, dù sao ta cũng đến tận đây rồi.” – Ma Tùng Quân nói.

Hắn thấy cái bóng trước mắt trông có vẻ là thân thiện, nên Ma Tùng Quân cũng thấy thoải mái để trò chuyện theo.

“Không, ta không ở Ma Giới.

Đúng là ta đến từ Ma Giới thật...!haizz, ta đã rời Ma Giới rất lâu rồi.

Chẳng nhớ rõ là bao lâu nữa.

Hiện giờ ta đang ở một nơi rất xa, nơi đó rất cô đơn...”

Cái bóng gắn hai con mắt lên trên mặt mình, sau đó chắp tay ra sau, đi qua đi lại trước mặt Ma Tùng Quân.

Cặp mắt được dính trên bóng không còn nhìn chằm chằm hắn nữa, bấy giờ đôi mắt đó mang theo nỗi buồn man mác nhìn về hư vô.

“Là thế nào? Ngươi đang phân thân như ninja đấy à?” – Ma Tùng Quân nhíu mày.

“Ờm...!đại loại thì...!đúng như ngươi nghĩ đấy.

Cứ cho là vậy đi.” – Cái bóng cười nói.

Giọng điệu này cực kì giống cái cách nói của Ma Tùng Quân khi có người khác hỏi hắn về đồ công nghệ.

Tất nhiên Ma Tùng Quân chỉ nói như thế khi hắn lười giải thích với mấy vấn đề vượt quá sự hiểu biết của họ.

Hiện tại, Ma Tùng Quân đang bị kẻ khác đối xử hệt như vậy.

“Ma Tùng Quân~~...!Ngươi có thể nói chuyện cẩn trọng một chút được không? Có khi là Bán Thần đấy...!ta còn chưa muốn chết theo ngươi đâu.”

Đột nhiên Ma Tùng Quân nghe thấy giọng Lussuria thều thào vang lên trong đầu hắn.

“À...!thần ư?” – Ma Tùng Quân trố mắt ra.

“Nhưng mà thần gì?” – Ma Tùng Quân lại nhìn cái bóng.

“Ha ha ha...!ngươi thật thú vị.

Ta cũng không thể nào nhận lại đôi mắt này từ ngươi mà không đáp lễ được.

Để ta nói cho ngươi biết một thông tin về người thân cận bên cạnh ngươi.”

Bấy giờ cái bóng cúi người dí sát đầu vào tai Ma Tùng Quân, cái miệng từ từ há ra, lớn đến mức đủ để nuốt chửng đầu của Ma Tùng Quân.

Hắn nói:

“Hắc Y Nương Tử chính là mầm họa của thế giới, ngươi đừng nên thân cận nàng quá.

Nếu không, có một ngày...!ngươi chết cũng không biết mình chết như thế nào.”

Nghe đến đây, trán Ma Tùng Quân nổi lên gân xanh, hắn muốn lùi lại thì bị giữ chặt như gọng kìm.

Bàn tay to lớn của cái bóng như dính lấy vai của hắn.

“Ở thế giới này, nàng ta cũng chỉ là...”

“...”

Không biết Ma Tùng Quân nghe phải cái gì, đồng tử mắt của hắn từ từ mở to ra.

Ánh mắt ấy cho thấy Ma Tùng Quân vừa phải nhận một cú sốc cực lớn.

...

Rất lâu rồi, Ma Tùng Quân chưa thấy được ánh sáng.

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, nhìn ánh nắng chói chang rọi thẳng vào đôi mắt nâu của mình.

“Haizzz, tiền cưới vợ của Giáp đệ, cứ thế mà dâng cho con nhỏ Lussuria à?” – Ma Tùng Quân thở dài nói.

“Không sao đâu Quân ca, cứu được hai Hắc Long Giả cấp Hắc Sắc đã là tài sản lớn nhất của đệ.

Có sự phục vụ của họ, còn tốt hơn bất cứ tài sản nào.

Đệ nghĩ mình vẫn ổn.

Tiền thì từ từ kiếm vẫn được, đệ vãn còn có ca mà.” – Long Nguyên Giáp mỉm cười nói.

“Nhưng mà ta không ổn, ta trở thành con nợ rồi đấy!!” – Ma Tùng Quân than ôi một tiếng, hắn ngồi phịch xuống đất, nằm ềnh ra trước cổ hầm ngục để ngắm nhìn bầu trời.

Long Nguyên Giáp và Huyết Phong cũng nằm xuống bên cạnh Ma Tùng Quân, nhìn chằm chằm bầu trời trước mắt.

Hắc Long Giả mất tích đều được đưa ra bên ngoài, nhóm Ma Tùng Quân vừa xuất hiện thì họ đã tới để đem người đi chữa trị.

“Quân ca, ca có nghĩ cái bóng đó là thần thật không?” – Long Nguyên Giáp hỏi.

“Ai mà biết được, chúng ta đã gặp thần bao giờ đâu.” – Ma Tùng Quân đáp.

Nhớ lại vài ngày trước, khi đối mặt với cái bóng đó, là lần mệt mỏi nhất khi hắn nói chuyện với người khác.

Vì thế hắn phải nói chuyện một cách ngây thơ, tỏ vẻ mình chẳng biết gì để đối đáp với đối phương.

Nhưng thực ra trong lòng lại đang dậy sóng hơn bất cứ ai.

Lòng hắn dậy sóng về rất nhiều thứ, vì bí mật của thế giới này, vì thân phận của Hắc Y Nương Tử còn sâu xa hơn cả hắn nghĩ.

Rốt cuộc hắn có thể đối diện với mọi thứ bằng tâm can đang mất cân bằng của hắn hay không, hắn vẫn chưa biết, chưa biết làm thế nào.

Mục tiêu phía trước của hắn, e rằng rất dài.

Ban đầu nó đã rất dài rồi, bây giờ nó lại mông lung và dài hơn cả hắn nghĩ.

“Ca đừng suy nghĩ nhiều quá.


Nếu hắn ta tự nhận mình là thần, thì Hắc Y Nương Tử cũng là thần.

Ca còn làm chồng của thần, sợ gì mấy tên thần khác đúng không?” – Long Nguyên Giáp ủn ủn vai Ma Tùng Quân, cười hắc hắc nói.

Nghe thế Ma Tùng Quân chỉ cười nhạt một tiếng, Hắc Y Nương Tử còn chưa đồng ý yêu hắn mà chồng với con cái nỗi gì.

Hiện tại, Lussuria đã trở thành chủ nhân mới của hầm ngục.

Nàng ta kế thừa toàn bộ tài nguyên của hầm ngục đó.


Bao gồm một đống Golem, xác sống, thậm chí là cả oan hồn dưới đó cũng được chuyển hóa hết thành Quỷ Hồn.

Tất cả chúng sẽ trở thành tay sai của Lussuria.

Cả những tài nguyên khoán sản dưới hầm ngục và mấy cái thảo dược ở tầng 1 đều là của nàng ta hết.

Nhưng mọi chuyện chẳng đơn giản như thế đâu, Lussuria không hề muốn kế thừa chút nào, từ ánh mắt nàng ta, Ma Tùng Quân có thể nhận ra Lussuria bị ép buộc phải kế thừa cái hầm ngục đó.

Cụ thể là chuyện gì, Ma Tùng Quân cũng không biết.

Sau khi nói chuyện với hắn xong, cái bóng lại nói chuyện riêng với Lussuria đến nửa ngày trời.

Sau đó Lussuria nói cho nhóm Ma Tùng Quân biết rằng nàng đã trở thành chủ nhân của hầm ngục.

Rồi nàng trực tiếp đưa bọn họ và các Hắc Long Giả đến tầng của con Goblin đang ở.

Còn những kẻ lạ mặt kia, trực tiếp bị nàng hất ra khỏi hầm ngục.

Sau khi trở ra, Ma Tùng Quân cũng chẳng thấy bọn chúng đâu nữa.

“Ông chủ...!ngươi nói xem...!ngoài này có nắng khó chịu như thế.

Ngươi lại thích nằm...!là sao?”

Lúc này con Goblin hồng lên tiếng, nó ngồi tít đằng xa, nơi có bóng râm của cây đại thụ lớn.

Goblin sống trong hầm ngục như nó cực kì ghét ánh nắng mặt trời.

“Mày đừng có hỏi nhảm nữa, có hỏi thì hỏi mấy đứa khác đi.

Một mình con chim lợn Phiền Bỏ Mẹ đã đủ phiền lắm rồi.” – Ma Tùng Quân quay sang tặc lưỡi, mắng con Goblin hồng một tiếng.

“Quân ca không đặt tên cho nó sao?” – Long Nguyên Giáp ngẩng đầu dậy hỏi Ma Tùng Quân.

“Đặt làm gì, cứ gọi nó là con Goblin hồng là được.” – Ma Tùng Quân ngồi dậy, nhún vai đáp.

Thực ra là hắn chưa được quyền đặt.

Do biến thành con nợ của Phiền Bỏ Mẹ, nên hiện tại Phiền Bỏ Mẹ nói gì hắn phải nghe đấy.

Con chim lợn đó muốn hắn về hỏi ý kiến Yên Nhược Đan trước khi đặt, còn không thì hắn không được phép đặt tên.

Để giữ mặt mũi của mình, đồng thời cũng không muốn tiết lộ ra chuyện của hệ thống, nên Ma Tùng Quân đành phải nói điêu Long Nguyên Giáp một tiếng.

Cả ba người nằm tận hưởng ánh nắng được một chút, thì bên trong hầm ngục vang lên tiếng bước chân.

Biết người tới là ai, mấy người Ma Tùng Quân vẫn nằm ỳ đó không nhúc nhích.

Họ nhớ cái cảm giác được ánh nắng rọi vào người thế này, muốn hưởng lâu lâu thêm chút nữa.

Thật là ấm áp làm sao, cứ thế này, Ma Tùng Quân phơi nắng cả ngày cũng được.

“Nắng thật khó chịu.


Này, các ngươi tính nằm lỳ trước nhà người khác vậy đó hả?”

Lussuria đi tới đá đá vào hông Ma Tùng Quân để đuổi hắn đi.

Bên cạnh nàng còn có Diggory T.Bogy, cả hai ôm dính lấy nhau như sam.

“Nhìn các ngươi như cặp đôi mới cưới đấy.

Giờ hạnh phúc rồi chứ?” – Ma Tùng Quân ngồi dậy cười nói.

Long Nguyên Giáp và Huyết Phong theo đó cũng ngồi dậy.

Tính ra khoảng thời gian Ma Tùng Quân xuống tầng 7, mất vỏn vẹn chỉ một ngày ở thế giới bên ngoài.

Nó khác hoàn toàn với thời gian bên trong kia.

Cũng may là một tháng nên không ảnh hưởng gì mấy, chứ mà kẹt cả ngàn năm như Lussuria thì chắc giờ còn mỗi bộ xương.

Nói chuyện một lúc, Lussuria chỉ bật mí với họ rằng chủ nhân của hầm ngục này là một vị thần có sức mạnh thao túng thời gian.

Điều kiện để nàng đồng ý trở thành chủ nhân của hầm ngục chính là trao cho Diggory T.Bogy thêm ngàn năm tuổi thọ.

Bất quá chuyện trao đổi tuổi thọ không phải do Lussuria nói, mà chính miệng Diggory T.Bogy nói ra.

Lussuria cản hắn nhưng không được, vì hắn muốn có người biết rằng Lussuria vì hắn đã hi sinh đến mức nào.

Đồng thời cũng vì đó mà xin lỗi trước Ma Tùng Quân một tiếng.

“Ma Tùng Quân, Long Nguyên Giáp.

Nếu sau này có trở thành kẻ thù của nhau, xin ngươi hãy cứ thẳng tay với vợ chồng chúng ta.

Chúng ta không biết phía trước sắp gặp phải chuyện gì, vì để tránh cho các ngươi thất vọng, chúng ta đành phải nói trước như thế.”

“Một lần nữa, cảm ơn các ngươi rất nhiều vì lần gặp gỡ này.” – Diggory T.Bogy nho nhã, cúi chào trước nhóm Ma Tùng Quân.

Hắn từng là một quý tốc, phong thái bày ra cực kì nho nhã.

Đến độ kẻ cục mịch như Ma Tùng Quân cũng cảm nhận được rõ ràng.

Long Nguyên Giáp thì là chi chính của một gia tộc quyền quý, hắn cũng hiểu lễ nghi trước mắt không phải là thứ có thể luyện ngày một ngày hai.

Có lẽ chuyện chứng minh thời đại cũ gì đó, không còn là thứ cần thiết nữa rồi.

Những gì mà Long Nguyên Giáp và Ma Tùng Quân trải qua ở dưới tầng 7, nó vượt quá mọi nhận thức của bọn họ, và nó thừa sức chứng minh lời nói của Lussuria và Diggory T.Bogy trước đó đều là thật.

“Tạm biệt! Hẹn ngày gặp lại, mong rằng tới đó chúng ta vẫn là bạn bè.” – Lussuria và Diggory T.Bogy ôm chầm lấy Ma Tùng Quân mà nói.

Ma Tùng Quân cũng ôm hai người bọn họ, tay vỗ lên lưng cả hai: “Hẹn gặp lại, không là bạn bè cũng được.

Ủng hộ xe hủ tiếu của ta là được.”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện