Thực tế Ma Tùng Quân biết nó không hề dễ, hắn ngạc nhiên là vì cách hóa giải quá dễ.
Còn quá trình phát hiện ra nó, hắn tin rằng hắn không thể nào biết được cho dù có tìm đến chết.
Tận ngày hôm nay, cả Long Nguyên Giáp cũng không tài nào tìm được cách hóa giải.
Bởi ảo giác chỉ là một phần nhỏ, thứ tồn tại xung quanh tất cả đều là thật.
Trong không gian đó, không có bất kì điểm yếu nhất nào để phá trận.
Không có bất kì manh mối nào để phá cả.
Tất cả đều bị đánh lừa bởi tất cả các giác quan của mình.
Nhưng vẫn có cách để thoát ra được, như Phiền Bỏ Mẹ đã nói, cách phá rất đơn giản.
“Uỳnh!!!”
Một tiếng động lớn vang lên, Ma Tùng Quân đấm thẳng lên trời phá tan màn u tối xung quanh, hắn xuất hiện ở một màn đêm khác.
Màn đêm này có đất, cảm nhận thấy bầu không khí thay đổi, Ma Tùng Quân thở phào.
Ít ra hắn còn có thể thấy được mặt cầu thang dưới chân.
Như đã nói ở trên, cách phá này không dành cho những kẻ có não.
Bởi những kẻ thông minh thường phải dựa vào logic để hành động.
Long Nguyên Giáp và Ma Tùng Quân là trường hợp có não, nhưng khi mất kìm chế sẽ trở thành kẻ mất não.
Hiển nhiên Huyết Phong cũng thế, bởi từ đầu thằng này không hề có não.
ngôn tình sủng
Còn chưa kịp thông báo cho hai người kia, thì không gian trước mắt Ma Tùng Quân từ từ nứt ra.
Huyết Phong với toàn thân bốc lên huyết khí, đấm nát mặt đất dưới chân.
Long Nguyên Giáp với thanh trọng kiếm, cắt banh tảng đá trước mặt khiến cho không gian theo đó cũng vỡ ra.
Chuyện quan trọng nói lại ba lần, cách này không dành cho những kẻ quá thông minh.
Bị nhốt ba ngày trời, dù Huyết Phong và Long Nguyên Giáp có kiên nhẫn cách mấy thì cũng phát điên lên.
Để giải tỏa cơn tức của mình, Huyết Phong đấm nát mặt đất dưới chân, khiến hắn vô tình phát ra.
Còn Long Nguyên Giáp thì không phải do mất não, mà do hắn quá chán khi phải đợi, nên vừa thấy tảng đá trong hoang mạc liền chém nó ra thành nhiều mảnh cho bõ ghét.
Ai ngờ vừa chém xong thì thoát ra được bên ngoài.
Vừa mới thoát ra, hắn còn nghĩ nhất định là do tảng đá đó, nhưng khi thấy Ma Tùng Quân sớm đã nhìn chằm chằm hắn, lại có Huyết Phong xuất hiện cùng lúc nên hắn nghĩ đều là do Ma Tùng Quân cứu ra.
“Ha ha, ta biết ca thể nào cũng làm được mà.” – Long Nguyên Giáp cười ha hả nói.
“Quân ca?” – Huyết Phong ngạc nhiên khi thấy Ma Tùng Quân.
“À không...” – Ma Tùng Quân ngập ngừng.
“Quân ca của chúng ta quá giỏi đúng không Huyết Phong? Ta còn chẳng tìm thấy bất cứ điểm yếu nào trong ảo cảnh đó.” – Long Nguyên Giáp vỗ vai Huyết Phong đôm đốp.
Bên cạnh, Huyết Phong ra sức gật đầu, còn đưa ngón cái về phía Ma Tùng Quân.
“Không phải...” – Ma Tùng Quân ôm mặt, cứng họng không nói gì được.
Sau cùng hắn đành phải đổi chủ đề, hỏi họ rằng đã làm gì trước thời khắc thoát ra ngoài này.
Kết hợp với kết quả và thông tin của Phiền Bỏ Mẹ, Ma Tùng Quân thật không thể tin vào tai và mắt mình.
Có thể nói là do trùng hợp nên hai tên ngốc này mới thoát ra được không?.
Khó có thể tin nổi, Phiền Bỏ Mẹ mất tận ba ngày trời để tìm cách thoát ra.
Thế mà hai tên con ông trời kia, đánh bậy đánh bạ, cuối cùng lại thoát được cùng lúc với hắn.
Thôi ắt cũng là cái số, kết quả vẫn là thoát được ra khỏi cái vũng lầy kia.
Không nói thêm gì nữa, cả ba sau khi ăn uống và nghỉ ngơi một giấc rồi tiếp tục lên đường.
Mấy ngày qua tuy không có khó khăn gì mấy, nhưng lúc nào cũng phải cảnh giác khiến cho tinh thần bọn họ có chút mệt mỏi.
Sau khi đi thêm nửa ngày nữa, cuối cùng bọn họ cũng chính thức xuống tầng 7.
Bởi trước mắt bọn họ chẳng còn đường nào mà đi tiếp nữa rồi.
Một căn phòng làm bằng đá với diện tích khoảng vài chục mét vuông.
Ánh sáng lờ mờ được thắp lên từ ngọn đuốc duy nhất ở cuối phòng.
Nơi đó có một ký tự ngôi sao năm cánh ngược, cùng với đầu của một con dê được treo ở bên trong nó.
Điều đáng nói là đầu dê đó, có vẻ nó mới bị chặt, máu từ miệng và cái cổ bị chặt đứt không ngừng chảy ra.
Bất giác Ma Tùng Quân quay đầu lại, cầu thang sau lưng hắn biến mất từ lúc nào không hay.
Chưa dừng lại ở đó, âm thanh, một thứ âm thanh nghe như cười như khóc vang lên.
“Beeee beeeee...”
Là cái đầu dê, nó vừa phát ra tiếng.
Tiếng kêu be be đến hụt hơi của con dê, càng làm cho không gian tĩnh lặng xung quanh trở nên ghê rợn.
Long Nguyên Giáp và Huyết Phong căng thẳng nhìn chằm chằm cái đầu dê như muốn tìm ra manh mối nào đó.
Họ không hề hay biết cầu thang sau lưng đã biến mất.
“Giống mấy bộ phim ma của bọn Tây lông quá vậy?” – Ma Tùng Quân thở hắt ra một tiếng.
“Quân ca, có...!c-ái cầu thang đâu rồi??” – Long Nguyên Giáp vừa quay sang nói chuyện với Ma Tùng Quân, chưa nói xong đã phát hiện ra cầu thang đã biến mất.
“Nó biến mất từ hồi nãy rồi, chắc lại chơi giải đố tiếp đấy.” – Ma Tùng Quân gật đầu nói.
Bấy giờ Ma Tùng Quân đến quan sát cái đầu dê, tiếng con dê vẫn kêu, máu từ miệng và trên cổ nó chảy xuống.
Đôi mắt và hai bên tai của nó cũng không khác gì.
Máu cứ như suối, chảy một lúc một nhiều ra sàn.
Đáng lạ hơn nữa, khi Ma Tùng Quân đi đến quan sát, đôi mắt như sống như chết của con dê nhìn chằm chằm theo hướng chuyển động của hắn.
Thấy hơi chướng mắt, Ma Tùng Quân quyết định lấy con dao móc hai con mắt đấy ra rồi nhét vào mồm nó.
Huyết Phong trông thấy tất cả, dù có gan cách mấy, cảnh tượng đó vẫn khiến cho Huyết Phong có chút sợ hãi.
Đã thấy thằng bé còn thấy đôi mắt trong miệng con dê cử động, nó lại hướng về phía Ma Tùng Quân.
“Quân c-...”
Vừa mới há miệng ra, Huyết Phong bị Long Nguyên Giáp giữ vai lại.
Mấy chuyện quỷ dị thế này, nếu không sợ thì không sao, một khi bắt đầu xuất hiện sự sợ hãi, dù là nhỏ nhất đi chăng nữa cũng sẽ gặp chuyện.
Nó như mầm mống vừa gieo, ban đầu rất nhỏ, dần dần nỗi sợ sẽ lớn lên bao trùm lấy người ta.
Điều đó sẽ khiến bản thân đưa ra phán đoán sai lầm, rất nguy hại nếu để nó tiếp tục diễn ra.
Có thể nói trước khi đến thế giới này, Ma Tùng Quân là kẻ vô thần.
Không tin ma quỷ gì đó, nhưng khi gặp rồi, tiếp xúc rồi, hắn lại không cho rằng ma quỷ đáng sợ.
Họ cũng như con người thôi, giống chúng ta, nhưng sống ở thế giới khác.
“Lạ thật, cái đầu dê này tháo không ra?” – Ma Tùng Quân nắm lấy sừng dê, hòng kéo đầu dê ra khỏi tường vài lần nhưng không được.
Hiện tại Phiền Bỏ Mẹ đang nghiên cứu căn phòng này.
Như ải trên cầu thang, căn phòng đang bị thao túng bởi thời không, nhưng lượng thao túng này nó rộng hơn lúc ở cầu thang.
Chỉ có một điểm yếu duy nhất, nếu không phá đúng, tất cả sẽ bị tách ra.
Cách vẫn như cũ, chỉ cần dùng lực tác động mạnh lên căn phòng, là có thể thoát được.
Nhưng hệ thống đã cảnh báo, không gian trong đây rất yếu ớt, nó có chứa thời không dịch chuyển.
Tác động không đúng sẽ khiến cả đám bị tách ra khỏi nhau.
“Beeee beeeee beeee....”
Đang mãi suy nghĩ, con dê lại kêu lên.
Hắn lại phát hiện đôi mắt con dê trong miệng nhìn chằm chằm hắn.
Thay vì hoảng sợ, Ma Tùng Quân lại nổi cáu.
“Ê Phiền Bỏ Mẹ, chặt mẹ cái đầu con dê này xuống chắc không sao đâu nhỉ? Tao thấy nó hơi bị bố láo rồi.”
[Theo tính toán, đầu dê không thuộc vật chất trong căn phòng.
Nó lạ lắm, túc chủ thử lấy xuống xem.]
“Ờ!”
Nói rồi Ma Tùng Quân lấy trong kho đồ hệ thống ra một cái thùng inox lớn, sau đó lấy một con dao làm bếp dài ra.
Chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp cắt luôn cái đầu con dê, khiến cho đầu nó rơi xuống ngay cái thùng inox dưới chân.
Tiếp đó hắn lấy ra mấy viên ma tinh thạch hệ Thủy xả nước vào rồi nói với Huyết Phong:
“Rửa cho sạch máu, lát nữa ăn súp dê.”
“Hả?” – Huyết Phong ngạc nhiên.
Nỗi sợ trong lòng hắn biến mất từ lúc nào không hay.
“Có súp dê ăn, hắc hắc.” – Long Nguyên Giáp thì cười ha hả.
“Nhớ rửa kỹ con mắt với cái lưỡi chết tiệt của nó.
Lát nữa đem nướng riêng.” – Ma Tùng Quân lườm chằm chằm con dê nói.
“Dạ...”
Bất giác Huyết Phong dạ lên một tiếng.
Long Nguyên Giáp cũng ngẩn người, có vẻ như Ma Tùng Quân đang bực cái gì đó, lại bị đầu con dê này chọc tức nên phát điên lên chăng? Đúng, nhưng thứ chọc điên hắn chính là con dê đó thôi, chẳng có lý do sâu xa nào khác.
Cái điệu kêu của con dê rất khốn nạn, nó như sỉ vả vào mặt hắn vậy.
Điệu cười gợn đòn của nó, làm hắn phát điên lên.
Là một đầu bếp, Ma Tùng Quân không chỉ nấu giỏi hủ tiếu, hắn là đầu bếp rất đa năng.
Hắn có thể phân biệt được tình trạng của nguyên liệu chỉ bằng vài ánh mắt.
Hắn cực kì nhạy cảm với mấy thứ có thể nấu được, và cái đầu dê quái dị kia cũng có thể nấu được.
Nó liên tục khiêu khích hắn, châm chọc hắn bằng cái điệu kêu đó, nó kêu lên như thách hắn nấu nó.
Để đền đáp, Ma Tùng Quân cho nó vào nồi cho bớt kêu lại.
Một hồi sau, Ma Tùng Quân đặt đầu con dê vào trong nồi và luộc nó lên.
Hai con mắt của nó vẫn nổi lềnh bềnh lên khỏi mặt nước và đang nhìn chằm chằm về phía hắn.
Cái lưỡi do bị cắt ra nên không thể kêu được nữa.
Trong khi Ma Tùng Quân đang tất bật với con dê, Long Nguyên Giáp nhìn lên bức tường nơi cái đầu con dê bị cắt mất.
Ngoài một ít máu ra, bức tường hoàn toàn sạch sẽ, không có dấu hiệu của việc đóng đinh hay gì hết.
Chứng tỏ cái đầu con dê đã bị dính vào đây.
Đầu dê lúc bị Ma Tùng Quân chặt ra, như thể chặt từ xác của nó chứ không phải từ một bức tường.
Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy".
Còn quá trình phát hiện ra nó, hắn tin rằng hắn không thể nào biết được cho dù có tìm đến chết.
Tận ngày hôm nay, cả Long Nguyên Giáp cũng không tài nào tìm được cách hóa giải.
Bởi ảo giác chỉ là một phần nhỏ, thứ tồn tại xung quanh tất cả đều là thật.
Trong không gian đó, không có bất kì điểm yếu nhất nào để phá trận.
Không có bất kì manh mối nào để phá cả.
Tất cả đều bị đánh lừa bởi tất cả các giác quan của mình.
Nhưng vẫn có cách để thoát ra được, như Phiền Bỏ Mẹ đã nói, cách phá rất đơn giản.
“Uỳnh!!!”
Một tiếng động lớn vang lên, Ma Tùng Quân đấm thẳng lên trời phá tan màn u tối xung quanh, hắn xuất hiện ở một màn đêm khác.
Màn đêm này có đất, cảm nhận thấy bầu không khí thay đổi, Ma Tùng Quân thở phào.
Ít ra hắn còn có thể thấy được mặt cầu thang dưới chân.
Như đã nói ở trên, cách phá này không dành cho những kẻ có não.
Bởi những kẻ thông minh thường phải dựa vào logic để hành động.
Long Nguyên Giáp và Ma Tùng Quân là trường hợp có não, nhưng khi mất kìm chế sẽ trở thành kẻ mất não.
Hiển nhiên Huyết Phong cũng thế, bởi từ đầu thằng này không hề có não.
ngôn tình sủng
Còn chưa kịp thông báo cho hai người kia, thì không gian trước mắt Ma Tùng Quân từ từ nứt ra.
Huyết Phong với toàn thân bốc lên huyết khí, đấm nát mặt đất dưới chân.
Long Nguyên Giáp với thanh trọng kiếm, cắt banh tảng đá trước mặt khiến cho không gian theo đó cũng vỡ ra.
Chuyện quan trọng nói lại ba lần, cách này không dành cho những kẻ quá thông minh.
Bị nhốt ba ngày trời, dù Huyết Phong và Long Nguyên Giáp có kiên nhẫn cách mấy thì cũng phát điên lên.
Để giải tỏa cơn tức của mình, Huyết Phong đấm nát mặt đất dưới chân, khiến hắn vô tình phát ra.
Còn Long Nguyên Giáp thì không phải do mất não, mà do hắn quá chán khi phải đợi, nên vừa thấy tảng đá trong hoang mạc liền chém nó ra thành nhiều mảnh cho bõ ghét.
Ai ngờ vừa chém xong thì thoát ra được bên ngoài.
Vừa mới thoát ra, hắn còn nghĩ nhất định là do tảng đá đó, nhưng khi thấy Ma Tùng Quân sớm đã nhìn chằm chằm hắn, lại có Huyết Phong xuất hiện cùng lúc nên hắn nghĩ đều là do Ma Tùng Quân cứu ra.
“Ha ha, ta biết ca thể nào cũng làm được mà.” – Long Nguyên Giáp cười ha hả nói.
“Quân ca?” – Huyết Phong ngạc nhiên khi thấy Ma Tùng Quân.
“À không...” – Ma Tùng Quân ngập ngừng.
“Quân ca của chúng ta quá giỏi đúng không Huyết Phong? Ta còn chẳng tìm thấy bất cứ điểm yếu nào trong ảo cảnh đó.” – Long Nguyên Giáp vỗ vai Huyết Phong đôm đốp.
Bên cạnh, Huyết Phong ra sức gật đầu, còn đưa ngón cái về phía Ma Tùng Quân.
“Không phải...” – Ma Tùng Quân ôm mặt, cứng họng không nói gì được.
Sau cùng hắn đành phải đổi chủ đề, hỏi họ rằng đã làm gì trước thời khắc thoát ra ngoài này.
Kết hợp với kết quả và thông tin của Phiền Bỏ Mẹ, Ma Tùng Quân thật không thể tin vào tai và mắt mình.
Có thể nói là do trùng hợp nên hai tên ngốc này mới thoát ra được không?.
Khó có thể tin nổi, Phiền Bỏ Mẹ mất tận ba ngày trời để tìm cách thoát ra.
Thế mà hai tên con ông trời kia, đánh bậy đánh bạ, cuối cùng lại thoát được cùng lúc với hắn.
Thôi ắt cũng là cái số, kết quả vẫn là thoát được ra khỏi cái vũng lầy kia.
Không nói thêm gì nữa, cả ba sau khi ăn uống và nghỉ ngơi một giấc rồi tiếp tục lên đường.
Mấy ngày qua tuy không có khó khăn gì mấy, nhưng lúc nào cũng phải cảnh giác khiến cho tinh thần bọn họ có chút mệt mỏi.
Sau khi đi thêm nửa ngày nữa, cuối cùng bọn họ cũng chính thức xuống tầng 7.
Bởi trước mắt bọn họ chẳng còn đường nào mà đi tiếp nữa rồi.
Một căn phòng làm bằng đá với diện tích khoảng vài chục mét vuông.
Ánh sáng lờ mờ được thắp lên từ ngọn đuốc duy nhất ở cuối phòng.
Nơi đó có một ký tự ngôi sao năm cánh ngược, cùng với đầu của một con dê được treo ở bên trong nó.
Điều đáng nói là đầu dê đó, có vẻ nó mới bị chặt, máu từ miệng và cái cổ bị chặt đứt không ngừng chảy ra.
Bất giác Ma Tùng Quân quay đầu lại, cầu thang sau lưng hắn biến mất từ lúc nào không hay.
Chưa dừng lại ở đó, âm thanh, một thứ âm thanh nghe như cười như khóc vang lên.
“Beeee beeeee...”
Là cái đầu dê, nó vừa phát ra tiếng.
Tiếng kêu be be đến hụt hơi của con dê, càng làm cho không gian tĩnh lặng xung quanh trở nên ghê rợn.
Long Nguyên Giáp và Huyết Phong căng thẳng nhìn chằm chằm cái đầu dê như muốn tìm ra manh mối nào đó.
Họ không hề hay biết cầu thang sau lưng đã biến mất.
“Giống mấy bộ phim ma của bọn Tây lông quá vậy?” – Ma Tùng Quân thở hắt ra một tiếng.
“Quân ca, có...!c-ái cầu thang đâu rồi??” – Long Nguyên Giáp vừa quay sang nói chuyện với Ma Tùng Quân, chưa nói xong đã phát hiện ra cầu thang đã biến mất.
“Nó biến mất từ hồi nãy rồi, chắc lại chơi giải đố tiếp đấy.” – Ma Tùng Quân gật đầu nói.
Bấy giờ Ma Tùng Quân đến quan sát cái đầu dê, tiếng con dê vẫn kêu, máu từ miệng và trên cổ nó chảy xuống.
Đôi mắt và hai bên tai của nó cũng không khác gì.
Máu cứ như suối, chảy một lúc một nhiều ra sàn.
Đáng lạ hơn nữa, khi Ma Tùng Quân đi đến quan sát, đôi mắt như sống như chết của con dê nhìn chằm chằm theo hướng chuyển động của hắn.
Thấy hơi chướng mắt, Ma Tùng Quân quyết định lấy con dao móc hai con mắt đấy ra rồi nhét vào mồm nó.
Huyết Phong trông thấy tất cả, dù có gan cách mấy, cảnh tượng đó vẫn khiến cho Huyết Phong có chút sợ hãi.
Đã thấy thằng bé còn thấy đôi mắt trong miệng con dê cử động, nó lại hướng về phía Ma Tùng Quân.
“Quân c-...”
Vừa mới há miệng ra, Huyết Phong bị Long Nguyên Giáp giữ vai lại.
Mấy chuyện quỷ dị thế này, nếu không sợ thì không sao, một khi bắt đầu xuất hiện sự sợ hãi, dù là nhỏ nhất đi chăng nữa cũng sẽ gặp chuyện.
Nó như mầm mống vừa gieo, ban đầu rất nhỏ, dần dần nỗi sợ sẽ lớn lên bao trùm lấy người ta.
Điều đó sẽ khiến bản thân đưa ra phán đoán sai lầm, rất nguy hại nếu để nó tiếp tục diễn ra.
Có thể nói trước khi đến thế giới này, Ma Tùng Quân là kẻ vô thần.
Không tin ma quỷ gì đó, nhưng khi gặp rồi, tiếp xúc rồi, hắn lại không cho rằng ma quỷ đáng sợ.
Họ cũng như con người thôi, giống chúng ta, nhưng sống ở thế giới khác.
“Lạ thật, cái đầu dê này tháo không ra?” – Ma Tùng Quân nắm lấy sừng dê, hòng kéo đầu dê ra khỏi tường vài lần nhưng không được.
Hiện tại Phiền Bỏ Mẹ đang nghiên cứu căn phòng này.
Như ải trên cầu thang, căn phòng đang bị thao túng bởi thời không, nhưng lượng thao túng này nó rộng hơn lúc ở cầu thang.
Chỉ có một điểm yếu duy nhất, nếu không phá đúng, tất cả sẽ bị tách ra.
Cách vẫn như cũ, chỉ cần dùng lực tác động mạnh lên căn phòng, là có thể thoát được.
Nhưng hệ thống đã cảnh báo, không gian trong đây rất yếu ớt, nó có chứa thời không dịch chuyển.
Tác động không đúng sẽ khiến cả đám bị tách ra khỏi nhau.
“Beeee beeeee beeee....”
Đang mãi suy nghĩ, con dê lại kêu lên.
Hắn lại phát hiện đôi mắt con dê trong miệng nhìn chằm chằm hắn.
Thay vì hoảng sợ, Ma Tùng Quân lại nổi cáu.
“Ê Phiền Bỏ Mẹ, chặt mẹ cái đầu con dê này xuống chắc không sao đâu nhỉ? Tao thấy nó hơi bị bố láo rồi.”
[Theo tính toán, đầu dê không thuộc vật chất trong căn phòng.
Nó lạ lắm, túc chủ thử lấy xuống xem.]
“Ờ!”
Nói rồi Ma Tùng Quân lấy trong kho đồ hệ thống ra một cái thùng inox lớn, sau đó lấy một con dao làm bếp dài ra.
Chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp cắt luôn cái đầu con dê, khiến cho đầu nó rơi xuống ngay cái thùng inox dưới chân.
Tiếp đó hắn lấy ra mấy viên ma tinh thạch hệ Thủy xả nước vào rồi nói với Huyết Phong:
“Rửa cho sạch máu, lát nữa ăn súp dê.”
“Hả?” – Huyết Phong ngạc nhiên.
Nỗi sợ trong lòng hắn biến mất từ lúc nào không hay.
“Có súp dê ăn, hắc hắc.” – Long Nguyên Giáp thì cười ha hả.
“Nhớ rửa kỹ con mắt với cái lưỡi chết tiệt của nó.
Lát nữa đem nướng riêng.” – Ma Tùng Quân lườm chằm chằm con dê nói.
“Dạ...”
Bất giác Huyết Phong dạ lên một tiếng.
Long Nguyên Giáp cũng ngẩn người, có vẻ như Ma Tùng Quân đang bực cái gì đó, lại bị đầu con dê này chọc tức nên phát điên lên chăng? Đúng, nhưng thứ chọc điên hắn chính là con dê đó thôi, chẳng có lý do sâu xa nào khác.
Cái điệu kêu của con dê rất khốn nạn, nó như sỉ vả vào mặt hắn vậy.
Điệu cười gợn đòn của nó, làm hắn phát điên lên.
Là một đầu bếp, Ma Tùng Quân không chỉ nấu giỏi hủ tiếu, hắn là đầu bếp rất đa năng.
Hắn có thể phân biệt được tình trạng của nguyên liệu chỉ bằng vài ánh mắt.
Hắn cực kì nhạy cảm với mấy thứ có thể nấu được, và cái đầu dê quái dị kia cũng có thể nấu được.
Nó liên tục khiêu khích hắn, châm chọc hắn bằng cái điệu kêu đó, nó kêu lên như thách hắn nấu nó.
Để đền đáp, Ma Tùng Quân cho nó vào nồi cho bớt kêu lại.
Một hồi sau, Ma Tùng Quân đặt đầu con dê vào trong nồi và luộc nó lên.
Hai con mắt của nó vẫn nổi lềnh bềnh lên khỏi mặt nước và đang nhìn chằm chằm về phía hắn.
Cái lưỡi do bị cắt ra nên không thể kêu được nữa.
Trong khi Ma Tùng Quân đang tất bật với con dê, Long Nguyên Giáp nhìn lên bức tường nơi cái đầu con dê bị cắt mất.
Ngoài một ít máu ra, bức tường hoàn toàn sạch sẽ, không có dấu hiệu của việc đóng đinh hay gì hết.
Chứng tỏ cái đầu con dê đã bị dính vào đây.
Đầu dê lúc bị Ma Tùng Quân chặt ra, như thể chặt từ xác của nó chứ không phải từ một bức tường.
Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy".
Danh sách chương