“Ê, bỏ ra.” – Ma Tùng Quân vòng tay ra sau gõ gõ lên đầu tên Ma Cà Rồng đang siết cổ mình.

“Ngươi muốn chết?” – Tên Ma Cà Rồng nhe răng, làm lộ ra bốn cái răng nanh dài nhọn.

Bấy giờ tên Ma Cà Rồng dùng lực mạnh hơn, móng tay của hắn cấu sát vào da thịt của Ma Tùng Quân.

“Xoẹt xoẹt...”

Nhưng lại có âm thanh không đúng lắm cất lên, hắn cúi đầu xuống nhìn gáy của Ma Tùng Quân, đôi mắt vừa trợn ra chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã ăn một cái cùi chỏ ngay giữa sống mũi.

“Binh!!”

Đầu tên Ma Cà Rồng bật ngược ra đằng sau, hắn choáng trong nửa khắc.

“Khốn kiếp, cổ ngươi làm từ sắt à?”

Thừa cơ hội, Ma Tùng Quân lấy ra một viên ma tinh thạch hệ Quang, kích hoạt nó rồi siết chặt vào tay mình.

Tay nắm ma tinh thạch Quang hệ, thốc thẳng vào bụng đối phương.

“Bốp!”

Một cú đấm cực mạnh, khiến cho cả cơ thể của tên Ma Cà Rồng nhấc lên khỏi không trung.

Lập tức ọc ra cả ngụm máu, hắn trợn mắt như thể không tin được những gì vừa xảy ra.

Khi hắn ngẩng đầu lên, thì bắt gặp gương mặt đầy giận dữ của Ma Tùng Quân, gã ta thồn thẳng một viên ma tinh thạch hệ Quang vào mồm hắn.

“Ọc!”

“Nuốt vào đi thằng ranh, con mẹ nhà mày.

Dám bóp cổ bố mày?”

“Gào!!!!”

Âm thanh gào rú như quái vật của tên Ma Cà Rồng cất lên.

Khoang miệng của hắn bị ánh sáng thiêu đốt, từng mảnh loang lổ xuất hiện.

Không biết có phải vì há mồm quá to hay không, viên ma tinh thạch cứ thế mà tọt xuống bụng hắn, khiến hắn đau đớn quằn quại.

Long Nguyên Giáp và Huyết Phong đứng hình.

Lần này, cả Huyết Phong và Ma Tùng Quân đều không mù tịt thông tin như những lần trước.

Hồi nhỏ, chính vì cái tên đệm là Huyết, nên người trong làng thường hay kể truyện cổ tích Ma Cà Rồng cho hắn nghe.

Ma Cà Rồng thường xuất hiện vào những ngày trăng máu, trùng với ngày sinh của hắn, nên Huyết Phong biết rất rõ về Ma Cà Rồng.

Còn đối với Ma Tùng Quân, ở thế giới cũ của hắn, dù không xem phim đi chăng nữa thì hắn cũng biết đến Ma Cà Rồng.

Ma Cà Rồng quá nổi tiếng rồi, lại sợ ánh sáng nữa, nên việc đối phó với Ma Cà Rồng bằng một viên ma tinh thạch hệ Quang là điều hết sức hiển nhiên.

Có điều Ma Tùng Quân không ngờ tới, là con Ma Cà Rồng này yếu vậy sao? Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Ma Tùng Quân, Huyết Phong và Long Nguyên Giáp thở dài.

Thực ra nó không có yếu đâu, mà nó bị bất ngờ đấy.

Vả lại đá ma tinh thạch hệ Quang mà Ma Tùng Quân dùng lại là cấp Tinh Phẩm, trong khi con Ma Cà Rồng kia, sức mạnh của nó chỉ nằm giữa Trung cấp và Thượng cấp Ma Pháp Sư thôi.

“Ọe!”

Vật vã một lúc, cuối cùng tên Ma Cà Rồng cũng nôn được viên ma tinh thạch ra khỏi bao tử của mình.


Có điều hắn vừa mới ngẩng đầu lên thì thấy ánh sáng rọi thẳng vào mắt hắn.

Ma Tùng Quân vung thanh kiếm ánh sáng bổ thẳng vào đầu tên Ma Cà Rồng.

Theo phản xạ, hắn ta lập tức đưa tay lên đỡ, nhưng do thuộc tính của Quang hệ khắc chế hắn.

Giống như một miếng đậu hũ, hai tay của tên Ma Cà Rồng bị cắt ra làm đôi.

Kiếm chém sượt qua ngực hắn, tạo thành một cái rãnh sâu.

Vẫn chưa dừng lại ở đó, Ma Tùng Quân bẻ kiếm sang hướng khác, rồi quay một vòng bổ chéo xuống cổ đối phương.

“Đại nhân tha mạng!!”

“Rầm!”

Ma Tùng Quân chém hụt xuống đất, tên Ma Cà Rồng vì cúi đầu xuống nên tránh thoát được một đòn.

Nguyên do là khi nó biết mình đụng phải cao thủ, nếu bây giờ không đầu hàng ngay lập tức, cái mạng chắc chắn sẽ không còn.

Do đó tên Ma Cà Rồng quyết đoán quỳ xuống khấu đầu trước Ma Tùng Quân để xin tha mạng, vạn lần hắn không ngờ rằng, xin tha rồi mà Ma Tùng Quân vẫn chém.


Cũng may là không chém trúng, nếu không đầu hắn lìa khỏi cổ rồi.

Căn bản tên Ma Cà Rồng này nghĩ Ma Tùng Quân sẽ khựng kiếm lại được, cao thủ nào mà chẳng làm được điều đó? Vấn đề nằm ở chỗ, Ma Tùng Quân không phải cao thủ, hắn là kẻ giỏi dùng tiểu xảo nên mới một phát ăn ngay như vậy.

“Hả? Mày làm trò mất dạy gì đây? Tên Ma Cà Rồng nào cũng vứt hết liêm sỉ giống mày à? Đứng dậy đánh một trận!”

Ma Tùng Quân cắm kiếm xuống đất quát lên.

Vừa nói hắn vừa rải mấy chục viên ma tinh thạch hệ Quang ra đất, khiến cho xung quanh không có một chỗ nào tối.


Chính vì thế, tên Ma Cà Rồng đang bị ánh sáng thiêu đốt cơ thể đến mức ta có thể ngửi thấy mùi thịt khét.

“Ông tổ ngành xui xẻo, đến cả ta cũng không biết Quân ca có bao nhiêu ma tinh thạch hệ Quang nữa đấy.” – Long Nguyên Giáp trông thế phải lắc đầu ngao ngán.

Từ trước đến giờ, số lần Ma Tùng Quân dùng ma tinh thạch hệ Quang đếm trên đầu ngón tay.

Căn bản hắn có đèn điện, cần gì đến ma tinh thạch hệ Quang để phát sáng?

“Này, ngươi là Ma Cà Rồng thật ư?” – Ma Tùng Quân nhướn mày hỏi.

Sau đó hắn cúi xuống, nâng cằm tên Ma Cà Rồng lên, kế tiếp hắn banh miệng tên Ma Cà Rồng ra.

Quả thật tên Ma Cà Rồng này có răng nanh, ở mỗi đầu răng nanh đều có cái lổ nhỏ, chắc là hút máu qua mấy cái lổ này.

...

“Giờ làm gì thằng này đây?” – Ma Tùng Quân nhìn tên Ma Cà Rồng mà nói.

Hiện tại tên Ma Cà Rồng đã sớm bị Long Nguyên Giáp khóa lại ma lực toàn thân, có muốn động cũng không thể động đậy.

Ít nhất Goblin hồng còn có thể di chuyển và nói chuyện bình thường, còn tên Ma Cà Rồng thì hơi thảm một chút.

Chỉ có cái miệng là có thể nói.

Mặt mũi thì sưng húp, da thịt loang lỗ do ánh sáng từ ma tinh thạch hệ Quang chiếu vào ban nãy.

Cái này cũng do hắn xui, nếu hắn chịu đánh nhau với Long Nguyên Giáp và Huyết Phong, ít nhất cũng đánh được vài chục chiêu mới thua.

Dụng phải Ma Tùng Quân, căn bản cái con người này không làm theo lẽ thường.

Ngoài việc nấu ăn ra, Ma Tùng Quân phân tích một trận chiến rất nhanh, bởi điều đó liên quan đến tính mạng của hắn.


Cho nên, bằng mọi cách Ma Tùng Quân luôn dùng cách nhanh nhất để giải quyết vấn đề, thay vì phô trương sức mạnh như hai người kia.

“Là một trong những tộc có trí tuệ cao, bọn này chẳng có giá trị gì đâu.

Giết quách cho rồi.” – Long Nguyên Giáp kéo lê thanh trọng kiếm tới và nói.

“Các vị đại nhân, ta vừa tỉnh giấc sau mấy trăm năm.

Thế sự chưa rõ, các vị đại nhân có thể rộng lượng tha cho ta một mạng được không?”

Lúc này hai hàng nước mắt của tên Ma Cà Rồng chảy ròng ròng, hắn khóc lóc van xin Ma Tùng Quân và Long Nguyên Giáp.

“Hả? Cái gì mấy trăm năm?” – Long Nguyên Giáp ngạc nhiên nói.

“Cụ thể là bao nhiêu năm?” – Ma Tùng Quân hứng thú hỏi.

“Ta không biết, ta chỉ biết là rất lâu rồi.


Hai vị đại nhân, hiện tại là năm nào?” – Ma Cà Rồng sụt sịt hỏi.

“Đông Nguyên năm 806.

À không, vừa qua cái tết rồi, là năm 807.” – Long Nguyên Giáp vuốt cằm nói.

“Đông Nguyên? Đông Nguyên là cái gì?” – tên Ma Cà Rồng nhíu mày nói.

“Ngươi không biết Đông Nguyên? Là thời đại đầu tiên của con người khi giành được thắng lợi sau cuộc chiến giữa các chủng tộc trí tuệ.” – Long Nguyên Giáp nhíu mày nói, hắn bắt đầu nghi ngờ tên Ma Cà Rồng này.

“Đông Nguyên là cái quái gì? Chủng tộc trí tuệ? Ý ngươi nói là những chủng tộc như con người, Ma Cà Rồng, Ma sói, Orc...!xảy ra chiến tranh với nhau?” – Tên Ma Cà Rồng còn ngạc nhiên hơn cả Long Nguyên Giáp.

“Ngươi đang nói cái gì vậy?”

Long Nguyên Giáp không hề để ý đến việc tên Ma Cà Rồng kia không gọi hắn là đại nhân nữa, mà thông qua lời nói của hắn, Long Nguyên Giáp suy đoán rất nhiều điều.

Tên Ma Cà Rồng này, rất có thể nó sống trước cả thời xảy ra chiến tranh giữa các chủng tộc với nhau.

Điều này có nghĩa là gì? Nhìn vẻ mặt của hắn, trông hắn cực kì bất ngờ, chẳng lẽ khi xưa các chủng tộc trí tuệ đều sống hòa bình với nhau ư? Bởi lẽ nguồn gốc của cuộc chiến năm xưa, chẳng có bất kì sử sách nào ghi lại cả.

Chỉ là một cuộc chiến đẫm máu, được truyền lại với nhau, con người là kẻ chiếm ưu thế lớn nhất nhờ số lượng đông đảo hơn tất cả các chủng tộc khác hợp lại, nên mới có thể chiếm được một vùng đất rộng lớn như ngày nay.

“Không thể nào...!các ngươi.

Tất cả các ngươi đã vi phạm lời thề với Ngài, tai họa sẽ giáng xuống các ngươi.

Không được, ta phải rời khỏi đây.” – Ma Cà Rồng bắt đầu cuống cuồng lên.

Nhưng thử đủ mọi cách, hắn vẫn không tài nào thoát ra khỏi sự khống chế của Long Nguyên Giáp.

Sau một hồi, hắn mệt mỏi thì dừng lại.

Cuối cùng hắn nhìn Ma Tùng Quân và Long Nguyên Giáp với ánh mắt buồn bã.

“Tại sao? Có chuyện gì, ngươi có thể nói rõ ràng.

Chúng ta sẽ thả ngươi ra, dù gì tộc Ma Cà Rồng cũng không còn nhiều.” – Long Nguyên Giáp thở dài nói.

“Trước hết ngươi nên kể cho ta về cuộc chiến giữa các chủng tộc trí tuệ.

Tại sao các chủng tộc lại nổ ra chiến tranh? Vì cái gì lại nổ ra chiến tranh?”

“Tên của ngươi là gì?” – Ma Tùng Quân hỏi.

“Ta sinh ra trong dòng dõi quý tộc cao quý nhất, dòng dõi từng thân chinh bên cạnh Ngài, tộc Diggory quyền quý.

Tên của ta là Diggory T.Bogy.”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện