Vừa rời khỏi phòng Ma Tùng Quân liền bắt gặp tên Ma Pháp Sư theo dõi hắn, sắc mặt của tên này dường như không tốt lắm.
Gương mặt thì đỏ bừng, tay chân thì run bần bật, hắn thậm chí còn không thèm tránh né ánh nhìn của Ma Tùng Quân.
Ngược lại còn nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân hơn.
“Nhìn gì?” – Ma Tùng Quân thản nhiên hỏi.
“Ngươi ...!ngươi có bí quyết gì có thể làm lâu như vậy không?” – Gã Ma Pháp Sư ngập ngừng hỏi.
“À ...!thì mỗi ngày tập thể dục đều đặn là được.
Hít đất 100 cái, gập bụng 100 cái, đứng lên ngồi xuống 100 cái, chạy 10 vòng quanh thành An Sương mỗi ngày.”
“Cái gì? Ta có thấy ngươi tập luyện bao giờ đâu? Đừng có lừa ta.”
Nói đến đây đột nhiên gã Ma Pháp Sư khựng lại, hắn thấy có chút gì đó không đúng.
Hình như hắn nói hơn lố rồi, hắn lại nhìn sang Ma Tùng Quân, gương mặt của Ma Tùng Quân nở ra một nụ cười khó hiểu.
Ma Tùng Quân thở dài vỗ vai hắn nói: “Bị yếu đúng không? ...!Chậc, nên ăn uống đầy đủ vào, nhậu nhẹt ít thôi.
Ta thấy ngươi gầy lắm.”
Nói rồi Ma Tùng Quân cười ha ha rời đi mặc cho tên Ma Pháp Sư mặt đen như than ở sau lưng.
Càng đen hơn nữa khi thấy cô nàng kỹ nữ mang gương mặt thỏa mãn đi ra từ trong phòng.
Một cảm giác thất bại nặng đề ập đến tên Ma Pháp Sư đen đủi kia.
Lúc này Ma Tùng Quân thản nhiên bước ra khỏi quán rượu, hắn rời đi một lúc vẫn không thấy tên Ma Pháp Sư kia bám theo.
Ngược lại hắn ta lại rời đi theo một hướng khác, chắc là được gọi đi, nhưng chúng liên lạc với nhau kiểu gì? Ám hiệu hay cái gì đó? [Là truyền âm thưa túc chủ.]
Thanh âm Phiền Bỏ Mẹ vang lên trong đầu Ma Tùng Quân.
[Phiền Bỏ Mẹ đặt tên cho cách gọi này là ‘Thuật truyền âm’.
Thuật này do Ma Pháp Sư hệ Phong sử dụng, dùng gió để truyền âm thanh đến tai người được nhận trong một phạm vi nhất định.
Phiền Bỏ Mẹ đã bắt được sóng âm đó, túc chủ có thể nghe thử.]
[Tất cả quay trở về báo cáo.
Cả đội vừa bị tập kích, bỏ hết nhiệm vụ trở về đây nhanh lên!!!]
Âm thanh của gã Ma Pháp Sư Thượng cấp vang lên trong đầu Ma Tùng Quân, vậy thì đúng là hắn rồi, hắn sử dụng hệ Phong nên mới có thể truyền âm như này.
Ma Tùng Quân gật đầu như đã hiểu, chứ bọn này mà còn cách thức liên lạc khủng bố hơn nữa thì hỏng rồi.
“Trong phạm vi bao nhiêu thì chúng có thể liên lạc với nhau như thế này?” – Ma Tùng Quân hỏi.
[Theo Phiền Bỏ Mẹ tính toán, chỉ có bán kính trong 3km đổ lại.
Bất quá cái này còn dựa vào yếu tố sức mạnh của Ma Pháp Sư thi triển.]
“Ừm, hiểu rồi.”
Gật đầu một cái coi như đã hiểu, Ma Tùng Quân lúc này đi thêm trăm mét nữa thì về tới cái xe hủ tiếu của hắn.
Chỗ này vẫn yên bình, Lưu Béo thì vẫn đang đổ thuốc nổ vào trong vỏ của boom.
Nhìn số lượng Lưu Béo chất vào, nó gấp đôi số lượng mà Ma Tùng Quân xem hướng dẫn trên mạng, thế này bảo sao chẳng nổ ác.
Bất quá cũng có một vấn đề nan giải, dù sức công phá mạnh như thế, nhưng Ma Pháp Sư Thượng cấp kia lại chẳng bị thương quá nặng.
Mặc dù lần đầu tiên hắn không hề phòng ngự, chỉ làm của hắn bay nửa cây máu, lần tiếp theo thì hầu như chỉ bị thương nhẹ.
Thế này mà con Phiền Bỏ Mẹ nói súng ống sẽ gây mất cân bằng, cân bằng con mẹ nó chứ cân bằng.
Nếu mà thả mấy tên Ma Pháp Sư điên loạn này ở thế giới cũ của hắn, không chừng thế giới đó bị bọn Ma Pháp Sư làm loạn cũng nên.
“Lưu Béo, làm xong mấy trái này, ngày mai đúc thử một cây súng ngắn đi.” – Ma Tùng Quân nhìn Lưu Béo nói.
“Đệ làm xong rồi.”
Lưu Béo chỉ lên bàn nói.
Thấy thế Ma Tùng Quân liền nhìn sang, thấy một cây súng lục màu bạc.
Hắn cũng chẳng biết cây súng này gọi tên là gì.
Cầm thử cây súng lên, có cảm giác khá là nặng, hơn hẳn mấy khẩu súng đồ chơi đạn bi nhựa hắn hay dùng để bắn thạch sùng hồi bé.
“Xoẹt!”
Băng đạn của súng rơi ra ngoài, bên trong có đầy đủ đạn, khoảng 15 viên, ở trên bàn còn có một hộp đạn đầy ắp đạn bên trong đó.
Không thể không phủ nhận, Lưu Béo đúng là thiên tài trong việc chế tạo mấy thứ linh tinh.
Tốc độ làm của hắn rất nhanh, chỉ mới nghiên cứu một ngày đã có thể làm ra được rồi.
Nhưng mà khẩu súng này hình như to hơn bình thường thì phải? Nó phải to bằng nửa cái bản mặt của hắn.
Súng lục bình thường làm quái gì to như thế này được? Cái này nói đi cũng phải nói lại, không thể trách Lưu Béo được, căn bản Lưu Béo chỉ nhìn và làm theo ý mình, nên tỷ lệ to tròn bự méo thế nào là do Lưu Béo quyết định.
Để làm một cây súng thế này, thứ Lưu Béo ưu tiên đầu tiên chính là hỏa lực.
Như viên đạn chẳng hạn, mỗi viên đạn đều to bằng ngón tay cái của Ma Tùng Quân, lại dài bằng ngón tay trỏ.
Trong khi đạn súng lục bình thường không thể nào to tổ bố thằng ăn cướp như thế này được.
“Quân ca cẩn thận một chút, sức giật của nó hơi mạnh.
Độ chính xác cũng không cao, để ngày mai đệ làm một cây nhỏ hơn.
Vẫn còn thiếu vài chi tiết như chốt an toàn.”
“Đoàng!!!”
Lưu Béo còn chưa nói xong đã thấy Ma Tùng Quân nổ súng.
Mùi thuốc súng bốc lên nồng nặc, Yên Nhược Đan vừa mới vào giấc ngủ bị đánh thức bởi tiếng súng, con bé bò khỏi giường nhảy xuống xe cầm theo con gấu bông, sau đó vác con gấu để sau lưng để làm một hành động đánh người.
“BỤP!!!”
Yên Nhược Đan đập thẳng con gấu vào mông Ma Tùng Quân, khiến Ma Tùng Quân chúi nhủi về phía trước.
“Đây là lần thứ bao nhiêu rồi hả? Thúc có định để người ta ngủ không? Nhan sắc người ta mà đi xuống, ta ăn vạ thúc cả ngày cho coi.”
Bị Yên Nhược Đan quát một trận, Ma Tùng Quân mặt dày cười ha ha rồi bế Yên Nhược Đan lên lại xe.
Sau đó hắn nhìn bàn tay ửng đỏ của mình, con bà nó độ giật khủng khiếp thế này sao mà bắn được?
Nhưng sức công phá cũng thật khủng kiếp, vốn bức tường mà Huyết Phong xây lại kia rất dày, thế mà viên đạn có thể đục một lỗ xuyên cả bức tường đó.
Chỉ là độ giật cao thế này rất khó để bắn trúng được, trừ khi chế thêm bệ đỡ vai, nối dài nòng súng ra thì có thể.
Bất quá như thế thì không còn được xem là súng lục nữa.
“Cái đó chỉ là mẫu thử nghiệm thôi, độ xoáy của viên đạn không đủ, lúc bắn hơi lệch xuống dưới một chút.
Ngày mai đệ mới có thể làm tiếp được, bây giờ chỉ đành làm mấy trái lựu đạn cho ca thôi.” – Lưu Béo cười khổ nói.
Hồi tối hắn cũng bắn thử vài viên, kết quả bị Yên Nhược Đan bạo hành cho một trận.
Đối với Ma Tùng Quân, Yên Nhược Đan đánh vậy đã là quá tử tế rồi.
“Đệ làm được bao nhiêu trái rồi?” – Ma Tùng Quân hỏi.
“Gần 50 trái rồi.” – Lưu Béo chỉ sang cái thùng gỗ bên cạnh lò rèn nói.
Thấy thế Ma Tùng Quân phát hoảng vội thu cả thùng gỗ đó vào, thằng béo này không biết cái gì gọi là an toàn lao động à? Thùng gỗ mà bắt lửa một cái, nó nổ cho mất xác cả lũ.
“Còn vài trái nữa, ca lấy ra đi.” – Lưu Béo hồn nhiên nhìn Ma Tùng Quân nói.
Cuối cùng Ma Tùng Quân phải dạy lại cho thằng này một khóa an toàn lao động, nói nửa ngày trời cuối cùng Lưu Béo cũng hiểu được đôi chút.
Chỉ có liên quan đến rèn thì Lưu Béo mới thể hiện ra sự yêu nghiệt của mình, còn vấn đề khác, nó chẳng khác nào thằng ở trong rừng mới ra.
Trời đã khuya nhưng Ma Tùng Quân vẫn chưa đi ngủ, hắn cần phải xem lại thanh nhiệm vụ.
Lúc này Huyết Phong cũng từ trên xe xuống mang cho Ma Tùng Quân một tách cà phê nóng.
“Quân ca, buổi tối đệ nghe rất nhiều tiếng nổ lớn.
Tình hình hiện tại sao rồi?” – Huyết Phong vừa mới đi tắm ra, liền hỏi tình hình.
“Chết 3 người, bị thương 6 người.
Còn 2 Ma Pháp Sư theo dõi ta là không bị thương, và 3 Ma Pháp Sư chưa xuất hiện.
Trong số 3 Ma Pháp Sư chưa xuất hiện thì cả 3 tên đó đều bị ta nắm rõ thuộc tính.
Còn lại tên đội trưởng của chúng, Ma Pháp Sư Thượng cấp và 1 Ma Pháp Sư trị thương.”
“Tên Ma Pháp Sư Thượng cấp dùng song song hai loại sức mạnh.
Phong để di chuyển, có thể tấn công tầm xa.
Còn Thủy là để cận chiến, vẫn chưa rõ nguyên lý chiến đấu của hắn thì hắn đã bỏ chạy.
Còn lại Ma Pháp Sư trị thương chỉ là Ngũ tinh Trung cấp, sức chiến đấu không cao.”
“Do Lưu Béo chế ra được boom, nên Ma Pháp Sư Trung cấp trở xuống chỉ cần cho ăn một quả là đi đời rồi.
Chúng còn 5 Ma Pháp Sư Trung cấp có thể chiến đấu, chỉ có 2 kẻ chưa đối đầu với đệ, nhưng ta đã biết được thuộc tính của chúng.”
“Một ả dùng hệ Thổ, có thể chui được xuống đất, kẻ còn lại thì lại là song hệ Nham – Mộc.
Bất quá tên song hệ khá ngu nên không cần quan tâm lắm.” – Ma Tùng Quân đang nhắc đến cái tên ở quán rượu.
“Sức mạnh của hai tên cuối cùng này đều là Tứ tinh, đánh giá không cao về mặt sức mạnh.
Ba người còn lại đã lộ trước đó khi giao chiến với đệ.
Một Tứ tinh hệ Thổ, hai Ngũ tinh, một Thủy, một Băng.”
“Ả trị liệu sư thuộc hệ Mộc chữa trị, chuyên phòng thủ, yếu tấn công.
Hết rồi chỉ có nhiêu đó thôi.
Những kẻ kia không nguy hiểm.
Nguy hiểm nhất vẫn là tên Ma Pháp Sư Thượng cấp kia.”
Nói rồi Ma Tùng Quân khẽ vuốt ve cây súng.
Nếu ngày mai Lưu Béo tạo ra một cây súng hoàn chỉnh, kết hợp với Huyết Phong thì hắn sẽ có cơ hội đánh bại được kẻ đó.
Tuy nhiên phải tìm một địa hình chật hẹp để hạn chế tối đa tốc độ của hắn.
Nếu không đến chết cũng không biết chết thế nào..
Gương mặt thì đỏ bừng, tay chân thì run bần bật, hắn thậm chí còn không thèm tránh né ánh nhìn của Ma Tùng Quân.
Ngược lại còn nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân hơn.
“Nhìn gì?” – Ma Tùng Quân thản nhiên hỏi.
“Ngươi ...!ngươi có bí quyết gì có thể làm lâu như vậy không?” – Gã Ma Pháp Sư ngập ngừng hỏi.
“À ...!thì mỗi ngày tập thể dục đều đặn là được.
Hít đất 100 cái, gập bụng 100 cái, đứng lên ngồi xuống 100 cái, chạy 10 vòng quanh thành An Sương mỗi ngày.”
“Cái gì? Ta có thấy ngươi tập luyện bao giờ đâu? Đừng có lừa ta.”
Nói đến đây đột nhiên gã Ma Pháp Sư khựng lại, hắn thấy có chút gì đó không đúng.
Hình như hắn nói hơn lố rồi, hắn lại nhìn sang Ma Tùng Quân, gương mặt của Ma Tùng Quân nở ra một nụ cười khó hiểu.
Ma Tùng Quân thở dài vỗ vai hắn nói: “Bị yếu đúng không? ...!Chậc, nên ăn uống đầy đủ vào, nhậu nhẹt ít thôi.
Ta thấy ngươi gầy lắm.”
Nói rồi Ma Tùng Quân cười ha ha rời đi mặc cho tên Ma Pháp Sư mặt đen như than ở sau lưng.
Càng đen hơn nữa khi thấy cô nàng kỹ nữ mang gương mặt thỏa mãn đi ra từ trong phòng.
Một cảm giác thất bại nặng đề ập đến tên Ma Pháp Sư đen đủi kia.
Lúc này Ma Tùng Quân thản nhiên bước ra khỏi quán rượu, hắn rời đi một lúc vẫn không thấy tên Ma Pháp Sư kia bám theo.
Ngược lại hắn ta lại rời đi theo một hướng khác, chắc là được gọi đi, nhưng chúng liên lạc với nhau kiểu gì? Ám hiệu hay cái gì đó? [Là truyền âm thưa túc chủ.]
Thanh âm Phiền Bỏ Mẹ vang lên trong đầu Ma Tùng Quân.
[Phiền Bỏ Mẹ đặt tên cho cách gọi này là ‘Thuật truyền âm’.
Thuật này do Ma Pháp Sư hệ Phong sử dụng, dùng gió để truyền âm thanh đến tai người được nhận trong một phạm vi nhất định.
Phiền Bỏ Mẹ đã bắt được sóng âm đó, túc chủ có thể nghe thử.]
[Tất cả quay trở về báo cáo.
Cả đội vừa bị tập kích, bỏ hết nhiệm vụ trở về đây nhanh lên!!!]
Âm thanh của gã Ma Pháp Sư Thượng cấp vang lên trong đầu Ma Tùng Quân, vậy thì đúng là hắn rồi, hắn sử dụng hệ Phong nên mới có thể truyền âm như này.
Ma Tùng Quân gật đầu như đã hiểu, chứ bọn này mà còn cách thức liên lạc khủng bố hơn nữa thì hỏng rồi.
“Trong phạm vi bao nhiêu thì chúng có thể liên lạc với nhau như thế này?” – Ma Tùng Quân hỏi.
[Theo Phiền Bỏ Mẹ tính toán, chỉ có bán kính trong 3km đổ lại.
Bất quá cái này còn dựa vào yếu tố sức mạnh của Ma Pháp Sư thi triển.]
“Ừm, hiểu rồi.”
Gật đầu một cái coi như đã hiểu, Ma Tùng Quân lúc này đi thêm trăm mét nữa thì về tới cái xe hủ tiếu của hắn.
Chỗ này vẫn yên bình, Lưu Béo thì vẫn đang đổ thuốc nổ vào trong vỏ của boom.
Nhìn số lượng Lưu Béo chất vào, nó gấp đôi số lượng mà Ma Tùng Quân xem hướng dẫn trên mạng, thế này bảo sao chẳng nổ ác.
Bất quá cũng có một vấn đề nan giải, dù sức công phá mạnh như thế, nhưng Ma Pháp Sư Thượng cấp kia lại chẳng bị thương quá nặng.
Mặc dù lần đầu tiên hắn không hề phòng ngự, chỉ làm của hắn bay nửa cây máu, lần tiếp theo thì hầu như chỉ bị thương nhẹ.
Thế này mà con Phiền Bỏ Mẹ nói súng ống sẽ gây mất cân bằng, cân bằng con mẹ nó chứ cân bằng.
Nếu mà thả mấy tên Ma Pháp Sư điên loạn này ở thế giới cũ của hắn, không chừng thế giới đó bị bọn Ma Pháp Sư làm loạn cũng nên.
“Lưu Béo, làm xong mấy trái này, ngày mai đúc thử một cây súng ngắn đi.” – Ma Tùng Quân nhìn Lưu Béo nói.
“Đệ làm xong rồi.”
Lưu Béo chỉ lên bàn nói.
Thấy thế Ma Tùng Quân liền nhìn sang, thấy một cây súng lục màu bạc.
Hắn cũng chẳng biết cây súng này gọi tên là gì.
Cầm thử cây súng lên, có cảm giác khá là nặng, hơn hẳn mấy khẩu súng đồ chơi đạn bi nhựa hắn hay dùng để bắn thạch sùng hồi bé.
“Xoẹt!”
Băng đạn của súng rơi ra ngoài, bên trong có đầy đủ đạn, khoảng 15 viên, ở trên bàn còn có một hộp đạn đầy ắp đạn bên trong đó.
Không thể không phủ nhận, Lưu Béo đúng là thiên tài trong việc chế tạo mấy thứ linh tinh.
Tốc độ làm của hắn rất nhanh, chỉ mới nghiên cứu một ngày đã có thể làm ra được rồi.
Nhưng mà khẩu súng này hình như to hơn bình thường thì phải? Nó phải to bằng nửa cái bản mặt của hắn.
Súng lục bình thường làm quái gì to như thế này được? Cái này nói đi cũng phải nói lại, không thể trách Lưu Béo được, căn bản Lưu Béo chỉ nhìn và làm theo ý mình, nên tỷ lệ to tròn bự méo thế nào là do Lưu Béo quyết định.
Để làm một cây súng thế này, thứ Lưu Béo ưu tiên đầu tiên chính là hỏa lực.
Như viên đạn chẳng hạn, mỗi viên đạn đều to bằng ngón tay cái của Ma Tùng Quân, lại dài bằng ngón tay trỏ.
Trong khi đạn súng lục bình thường không thể nào to tổ bố thằng ăn cướp như thế này được.
“Quân ca cẩn thận một chút, sức giật của nó hơi mạnh.
Độ chính xác cũng không cao, để ngày mai đệ làm một cây nhỏ hơn.
Vẫn còn thiếu vài chi tiết như chốt an toàn.”
“Đoàng!!!”
Lưu Béo còn chưa nói xong đã thấy Ma Tùng Quân nổ súng.
Mùi thuốc súng bốc lên nồng nặc, Yên Nhược Đan vừa mới vào giấc ngủ bị đánh thức bởi tiếng súng, con bé bò khỏi giường nhảy xuống xe cầm theo con gấu bông, sau đó vác con gấu để sau lưng để làm một hành động đánh người.
“BỤP!!!”
Yên Nhược Đan đập thẳng con gấu vào mông Ma Tùng Quân, khiến Ma Tùng Quân chúi nhủi về phía trước.
“Đây là lần thứ bao nhiêu rồi hả? Thúc có định để người ta ngủ không? Nhan sắc người ta mà đi xuống, ta ăn vạ thúc cả ngày cho coi.”
Bị Yên Nhược Đan quát một trận, Ma Tùng Quân mặt dày cười ha ha rồi bế Yên Nhược Đan lên lại xe.
Sau đó hắn nhìn bàn tay ửng đỏ của mình, con bà nó độ giật khủng khiếp thế này sao mà bắn được?
Nhưng sức công phá cũng thật khủng kiếp, vốn bức tường mà Huyết Phong xây lại kia rất dày, thế mà viên đạn có thể đục một lỗ xuyên cả bức tường đó.
Chỉ là độ giật cao thế này rất khó để bắn trúng được, trừ khi chế thêm bệ đỡ vai, nối dài nòng súng ra thì có thể.
Bất quá như thế thì không còn được xem là súng lục nữa.
“Cái đó chỉ là mẫu thử nghiệm thôi, độ xoáy của viên đạn không đủ, lúc bắn hơi lệch xuống dưới một chút.
Ngày mai đệ mới có thể làm tiếp được, bây giờ chỉ đành làm mấy trái lựu đạn cho ca thôi.” – Lưu Béo cười khổ nói.
Hồi tối hắn cũng bắn thử vài viên, kết quả bị Yên Nhược Đan bạo hành cho một trận.
Đối với Ma Tùng Quân, Yên Nhược Đan đánh vậy đã là quá tử tế rồi.
“Đệ làm được bao nhiêu trái rồi?” – Ma Tùng Quân hỏi.
“Gần 50 trái rồi.” – Lưu Béo chỉ sang cái thùng gỗ bên cạnh lò rèn nói.
Thấy thế Ma Tùng Quân phát hoảng vội thu cả thùng gỗ đó vào, thằng béo này không biết cái gì gọi là an toàn lao động à? Thùng gỗ mà bắt lửa một cái, nó nổ cho mất xác cả lũ.
“Còn vài trái nữa, ca lấy ra đi.” – Lưu Béo hồn nhiên nhìn Ma Tùng Quân nói.
Cuối cùng Ma Tùng Quân phải dạy lại cho thằng này một khóa an toàn lao động, nói nửa ngày trời cuối cùng Lưu Béo cũng hiểu được đôi chút.
Chỉ có liên quan đến rèn thì Lưu Béo mới thể hiện ra sự yêu nghiệt của mình, còn vấn đề khác, nó chẳng khác nào thằng ở trong rừng mới ra.
Trời đã khuya nhưng Ma Tùng Quân vẫn chưa đi ngủ, hắn cần phải xem lại thanh nhiệm vụ.
Lúc này Huyết Phong cũng từ trên xe xuống mang cho Ma Tùng Quân một tách cà phê nóng.
“Quân ca, buổi tối đệ nghe rất nhiều tiếng nổ lớn.
Tình hình hiện tại sao rồi?” – Huyết Phong vừa mới đi tắm ra, liền hỏi tình hình.
“Chết 3 người, bị thương 6 người.
Còn 2 Ma Pháp Sư theo dõi ta là không bị thương, và 3 Ma Pháp Sư chưa xuất hiện.
Trong số 3 Ma Pháp Sư chưa xuất hiện thì cả 3 tên đó đều bị ta nắm rõ thuộc tính.
Còn lại tên đội trưởng của chúng, Ma Pháp Sư Thượng cấp và 1 Ma Pháp Sư trị thương.”
“Tên Ma Pháp Sư Thượng cấp dùng song song hai loại sức mạnh.
Phong để di chuyển, có thể tấn công tầm xa.
Còn Thủy là để cận chiến, vẫn chưa rõ nguyên lý chiến đấu của hắn thì hắn đã bỏ chạy.
Còn lại Ma Pháp Sư trị thương chỉ là Ngũ tinh Trung cấp, sức chiến đấu không cao.”
“Do Lưu Béo chế ra được boom, nên Ma Pháp Sư Trung cấp trở xuống chỉ cần cho ăn một quả là đi đời rồi.
Chúng còn 5 Ma Pháp Sư Trung cấp có thể chiến đấu, chỉ có 2 kẻ chưa đối đầu với đệ, nhưng ta đã biết được thuộc tính của chúng.”
“Một ả dùng hệ Thổ, có thể chui được xuống đất, kẻ còn lại thì lại là song hệ Nham – Mộc.
Bất quá tên song hệ khá ngu nên không cần quan tâm lắm.” – Ma Tùng Quân đang nhắc đến cái tên ở quán rượu.
“Sức mạnh của hai tên cuối cùng này đều là Tứ tinh, đánh giá không cao về mặt sức mạnh.
Ba người còn lại đã lộ trước đó khi giao chiến với đệ.
Một Tứ tinh hệ Thổ, hai Ngũ tinh, một Thủy, một Băng.”
“Ả trị liệu sư thuộc hệ Mộc chữa trị, chuyên phòng thủ, yếu tấn công.
Hết rồi chỉ có nhiêu đó thôi.
Những kẻ kia không nguy hiểm.
Nguy hiểm nhất vẫn là tên Ma Pháp Sư Thượng cấp kia.”
Nói rồi Ma Tùng Quân khẽ vuốt ve cây súng.
Nếu ngày mai Lưu Béo tạo ra một cây súng hoàn chỉnh, kết hợp với Huyết Phong thì hắn sẽ có cơ hội đánh bại được kẻ đó.
Tuy nhiên phải tìm một địa hình chật hẹp để hạn chế tối đa tốc độ của hắn.
Nếu không đến chết cũng không biết chết thế nào..
Danh sách chương