Thời điểm này, trước mặt Tần Thiên đám người theo nam tử mang kính đen đang nằm đo đất không biết sống chết thế nào. Tên nam tử kính đen đứng ở đó không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh ứa ra, sắc mặt trắng bệch.

Ở bên cạnh nam tử là một tuyệt sắc mỹ nữ đang đứng ở đó nhìn, dáng dấp cũng cùng tuổi với Tần Thiên. Nàng mặc một bộ quần áo màu đen bó sát người, dường như chỉ che kín những chỗ nhạy cảm. Da thịt nàng trắng mịn, bộ ngực căng tròn. Dưới lớp áo lót mỏng có thể nhìn thấy được hai điểm đỏ nhô ra. Khuôn mặt cô gái xinh đẹp hoàn mỹ, thoạt nhìn vô cùng dã tính, nhất là cặp đùi tuyết trắng như có ma lực khiến nam nhân không tài nào dời ánh mắt đi.

Một nữ nhân như vậy, vô luận đi đến đâu cũng là đối tượng trong mắt nam nhân. Nhưng giờ phút này chắc chắn không có bất kỳ một tên đàn ông nào dám đến gấn cô gái này vì trong tay nàng đang cầm một chiếc chủy thủ đặt ở cổ Hàn Thi Vũ. Hàn Thi Vũ bị hù dọa khiến cho khuôn mặt tái nhợt, cực kì hoảng sợ. Mà cô gái này nở nụ cười mị hoặc nhìn Tần Thiên, cố ý quơ quơ đôi chân mê người.

- Là cô sao? Cô muốn làm gì? Mau thả cô ấy ra.

Tần Thiên nhìn cô gái lạnh lùng nói. Nàng chính là người lần trước trêu trọc mình trong cửa hàng nội y.

- Ai nha, anh đừng hung dữ như vậy... Anh làm cho em sợ đó. Em cũng chỉ là một cô bé, anh cũng không ôn nhu với người ta được sao? Hơn nữa, em còn cứu cô bạn gái nhỏ của anh, ngược lại anh lại hung hăng với em, có người xấu xa như vậy sao? Anh làm cho em rất đau lòng.

Cô gái mang bộ dáng đáng thương nhìn Tần Thiên nói. Thanh âm mị hặc có thể làm nam nhân mềm lòng.

- Ba Ba Ca, cô ta xuất hiện lúc nào? Tại sao cậu không nói cho tôi? Tần Thiên hỏi Ba Ba Ca.

- Báo Cáo chủ nhân, tôi cũng không biết.

Ba Ba Ca nói.

- Cậu cũng không biết? Chẳng lẽ thực lực của cô ta quá cường đại sao?

Tàn Thiên nghi ngờ hỏi.

- Không rõ, trên người cô ta có một đồ vật đặc thù có thể đem hơi thở hoàn toàn thu liễm, khiến tôi không thể phát giác ra thực lực hay tung tích của cô ta.

Ba baca nói.

Tần Thiên vừa nghe vậy liền nhíu mày, đồng thời trong lòng cảnh giác tăng cao mấy lần. Cô gái này lần trước lộ ra sát khí với mình, không biết là có mục đích gì mà hiện tại Hàn Thi Vũ đang trong tay nàng.

- Ít nói nhảm, cô rốt cuộc là có mục đích gì thì hãy nói, đừng có làm tổn thương đến người vô tội? Tôi ở đây, cô muốn làm gì cứ việc tiến lên.

Tần Thiên nhìn cô gái nói.

- Ô ô... Anh thật xấu, tại sao lại nghĩ như vậy? Người ta vốn không có mục đích gì, chỉ muốn giúp anh mà thôi. Anh đã muốn chị ấy vậy thì trả anh.

Cô gái mang bộ dáng ủy khuất nhìn Tần Thiên nói, sau đó bĩu môi buông lỏng tay thả Hàn Thi Vũ. Hàn Thi Vũ lập tức chạy nhanh tới chỗ Tần Thiên, hắn liền vội vàng đem nàng kéo ra sau che chở, đồng thời nghi ngờ nhìn cô gái này, rốt cuộc cô ta có mục địch gì?

Ai da, người ta không có mục đích gì, người đã trả lại anh, anh lại mất hứng là sao?

Cô gái ủy khuất nhìn Tần Thiên, vừa nói vừa đi tới chỗ hắn. Tần Thiên ngay lập tức đem thiết côn lên che trước ngực, tạo ra thế công.

- Đừng đi tới đây.

Tần Thiên nhìn cô gái quát lên, nhưng cô ta vẫn lờ đi hướng hắn tiến tới. Tần Thiên vừa nhìn vừa huy động thiết côn hướng cô gái đánh xuống. Làm cho hắn ngạc nhiên là cô ta không trốn không tránh tùy ý Tần Thiên đánh tới. Nhìn thấy cây gậy sẽ đập vào đầu cô gái, nam tử kính đen trực tiếp nhắm mắt lại không dám nhìn.

“Bịch.”

Thời khắc cuối Tần Thiên trực tiếp cầm thiết côn ném ra ngoài, không nện vào cô gái. Thật ra hắn cũng chỉ muốn hù dọa một chút bởi vì Ba Ba Ca đã nói cho hắn, cô gái này hiện tại đối với hắn không có địch ý.

- Hì hì, em biết anh sẽ không nỡ đánh em mà.

Cô gái nhìn Tần Thiên vui vẻ nói, hai tay hướng hắn lao tới, Tần Thiên muốn né nhưng không nghĩ tới lại bị nàng ta trực tiếp ôm vào lòng, đặt bàn tay hắn ở vào giữa núi đôi cao vút. Nhất thời một xúc cảm mềm mại từ tay hắn truyền đến cực kì thoải mái, đồng thời còn có mùi thơm mê người chui vào mũi Tần Thiên.

- Rốt cuộc cô muốn làm gì?

Tần Thiên nhìn nữ nhân hỏi, muốn đem tay lấy ra mà không được.

- Hì hì, em muốn gả cho anh.

Cô gái nhìn Tần Thiên cười hì hì nói. Đôi mắt phượng câu hồn đoạt phách hướng đến Tần Thiên chớp chớp. Nếu là một thằng đàn ông khác chắc chắn là trực tiếp gật đầu rồi.

- Hừ. Ít nói những thứ vô dụng, hãy nói thật đi.

Tần Thiên lạnh lùng nói, sát khí trong mắt tăng đậm. Nhưng cô gái kia không sợ chút nào vẫn dịu dàng nhìn hắn.

- Người ta nói thật nha, anh chẳng lẽ đã quên mình còn một vị hôn thê chưa gặp mặt? Chẳng lẽ anh muốn phụ lòng người, không chịu nhận trách nhiệm sao?

Cô gái u oán nhìn Tần Thiên nói.

- Vị hôn thê?

Tần Thiên lẩm nhẩm nói, cẩn thận mà nghĩ lại. Hình như ngày bé trước lúc Tần gia suy bại, ông nội Tần Thiên có sắp đặt cho hắn một cô dâu nhỏ, tên nàng hình như là Triệu Chỉ Nhược, cùng tuổi với hắn, sinh sau hắn chỉ hai tháng. Nhưng hai người chưa từng gặp mặt, Tần Thiên cũng chỉ nhớ mang máng sau này lớn lên thì tựu quên mất. Hôm nay, cô nàng này nhắc hắn liền nhớ lại.

- Cô là Triệu Chỉ Nhược?

Tần Thiên nhìn cô gái nghi hoặc hỏi.

- Hắc hắc, chính là người ta đó... Anh thật vô tâm, quên người ta, trong khi cục cưng của anh ngày nào cũng nhắc tên anh đó.

Nữ nhân chu miệng nhìn Tần Thiên nói.

- Không đúng, cô là vị hôn thê của tôi. Vậy tại sao hôm nọ ở tiệm nội y muốn giết tôi?

Tần Thiên lạnh lùng nói.

- Hì hì, hôm đó người ta chỉ muốn thử thực lực của vị hôn phu tương lai mà thôi... Nhưng lại không nghĩ tới anh là cái tên vô lại đến sờ soạng người ta, thiếu chút nữa là làm cái kia rồi.

Triệu Chỉ Nhược xấu hổ nhìn Tần Thiên nói. Giống như là Tần Thiên đã thịt nàng rồi.

Hàn Thi Vũ nghe được lời nói của cô gái, nội tâm vô cùng căng thẳng, không khỏi dùng sức nắm tay Tần Thiên, trong mắt lộ ra thần sắc khác thường. Có điều Tần Thiên không nhận ra.

- Tại sao tôi phải tin cô là Triệu Chỉ Nhược? Cô có bằng chứng gì chứng minh không?

Tần Thiên không tin nói. Hắn cũng không có khinh địch, vừa nói mấy lời đã tin tưởng cô ta. Hơn nữa hiện tại gia thế của hắn giờ đã thành đống tro tàn, còn Triệu gia vẫn là một đại gia tộc đang cường thịnh. Thời điểm Tần gia sa sút Triệu gia lại càng thịnh vượng. Một gia tộc đang trên đỉnh cao mà dòng chính vẫn tìm một tên đệ tử gia tộc nghèo túng thực hiện lời hứa, trong chuyện này nhất định có mục đích không thể cho ai biết

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện