Một lúc lâu sau hai người mới từ từ hồi phục, tách rời ra. Lâm Hiểu Di lấy khăn giấy lau chùi chỗ kín của mình. Tần Thiên một bên nhìn, thấy địa phương mê người kia lại làm hắn muốn một lần nữa.

- Tử sắc lang, không cho nhìn.

Lâm Hiểu Di vội vàng tránh ra, xấu hổ không để cho Tần Thiên nhìn.

- Hắc hắc, cô Lâm à, cô còn xấu hổ cái gì, vừa rồi còn lớn tiếng vậy mà.

Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di đùa giỡn nói.

- Đi chết đi, đều tại cậu, làm cho người ta chân cũng vô lực rồi.

Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên nũng nịu mắng, vội vàng lau khô sạch sẽ mật địa của mình, đem tiểu khố chữ T viền ren mặc lại rồi đi. Nàng buông váy xuống, không để cho Tần Thiên nhìn.

- Còn nhìn à, tử sắc lang, bỏ tay ra, đừng nghịch nữa, hoàn thiện hồ sơ cho tôi.

Lâm Hiểu Di đánh một phát vào ngực Tần Thiên thẹn thùng nói, đem tay Tần Thiên đang vuốt ngực mình lôi ra, miễn cho mình thủy triều tràn lan lần nữa.

- Của em còn chưa lau mà, cô giúp em lau sạch đi.

Tần Thiên nâng cao thằng nhỏ nhìn Lâm Hiểu Di mê đắm mà nói.

- Đi chết đi.

Lâm Hiểu Di nhất thời mắng, bất quá vẫn lấy khăn giấy ra rồi cầm lấy thằng nhỏ của Tần Thiên lau khô sạch sẽ. Trong lòng nàng thầm nghĩ người này làm sao có khả năng như vậy, mới vừa làm xong, bây giờ lại chào cờ rồi.

Hai người thu thập xong, sau đó Tần Thiên bổ sung đầy đủ hồ sơ của mình, rồi kiếm chút tiện nghi của Lâm Hiểu Di mới chịu rời đi.

- Tên gia hỏa chết tiệt, cũng không biết theo hắn là đúng hay sai mà.

Lâm Hiểu Di nhìn bóng lưng Tần Thiên lầu bầu nói, trên mặt hiện lên một chút rầu rĩ.

...

Tần Thiên trở lại bể bơi, tiết bơi lội đã kết thúc, mọi người lưu luyến dời ánh mắt khỏi nữ sinh, đi vào phòng thay đồ thay quần áo.

Hàn Thi Vũ mới từ phòng thay đồ đi ra, liền thấy Tần Thiên, lập tức đi tới.

- Tần Thiên, anh không sao chứ.

Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên vẻ mặt xin lỗi nói. Mới vừa rồi nàng đột nhiên chạy mất sau quay lại phát hiện không thấy Tần Thiên đâu, cho là Tần Thiên tức giận, nhất thời rất là đau lòng. Không thể biết Tần Thiên đang trong văn phòng “làm việc” cùng giáo viên.

- Anh có chuyện, rất là nghiêm trọng.

Tần Thiên nhìn bộ dạng Hàn Thi Vũ tựa hồ rất là đau lòng, lập tức ra vẻ tức giận nói.

- Tần Thiên, thật xin lỗi. Nhưng mà, em thật không có chuẩn bị xong, chúng ta mới quen nhau được mấy ngày, em cảm thấy quá nhanh. Chờ chúng ta tiếp xúc thêm một chút thời gian nữa, em nhất định sẽ không còn như vậy. Tần Thiên, anh đừng tức giận được không? Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên thấp giọng tự trách nói, bộ dáng thoạt nhìn có chút đáng thương. Tần Thiên nhìn, không khỏi mềm lòng, thầm nghĩ Hàn Thi Vũ quá thiện lương, chuyện này vốn rõ ràng là mình không đúng, quá mức cầm thú rồi. Không nghĩ tới Hàn Thi Vũ ngược lại tự trách, điều này làm cho trong lòng Tần Thiên ngược lại cảm thấy không tốt.

- Được rồi, đều tại anh, quá lỗ mãng rồi.

Tần Thiên nắm bàn tay nhỏ bé của Hàn Thi Vũ nhẹ giọng. Hàn Thi Vũ không có cự tuyệt, chỉ là có chút ngượng ngùng, nhưng ngay sau đó hai người liền hướng bên ngoài đi ra.

- Nếu không, Tần Thiên, em mời đi ăn kem được chứ? Coi như là bồi thường lại chuyện vừa rồi.

Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên nói.

- Tốt.

Tần Thiên sảng khoái đáp ứng.

- Ừ, tốt lắm. Em biết cách trường không xa có một nhà mới mở quán kem. Quán đó kem ăn rất ngon, chúng ta đến đấy ăn đi.

Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên cao hứng nói. Tần Thiên gật đầu, kéo tay Hàn Thi Vũ liền đi ra ngoài ngoài.

- Bưu ca, bọn họ đi ra ngoài.

Cách không xa phía sau lưng Tần Thiên, một tên nhìn hướng về phía Tần Thiên hai người nói điện thoại. Nói xong liền cúp điện thoại, lặng lẽ đi theo phía sau hai người Tần Thiên.

Hai người Tần Thiên ra khỏi cửa trường, theo lời Hàn Thi Vũ hướng quán kem đi tới. Dọc theo đường đi Hàn Thi Vũ lộ ra vẻ rất là cao hứng, bị Tần Thiên nắm bàn tay nhỏ bé, làm cho nàng hơi chút khẩn trương, nhưng cảm giác tình đầu làm cho nàng rất là hưởng thụ, thân thể không khỏi hướng Tần Thiên nhích tới gần. Tần Thiên vậy cảm thấy biến hóa từ Hàn Thi Vũ, rất phối hợp tay ôm lấy eo Hàn Thi Vũ, nhưng mà cũng không có cử chỉ lưu manh nào.

Lúc này, đối diện Tần Thiên đột nhiên xuất hiện mười mấy tên to con cơ bắp. Cầm đầu là một tên đầu trọc keo kính đen, vóc người béo ú, lại them bộ râu quai nón, thật đúng là bộ dạng hung ác. Đám người này thẳng tiến về phía hai người Tần Thiên.

Tần Thiên vừa nhìn, liền tránh sang một bên, không muốn gặp phải phiền toái. Song hắn không nhĩ đến là, đám người này tản ra, bao vây xung quanh Tần Thiên hai người. Tần Thiên liền kéo Hàn Thi Vũ lại, rất rõ ràng là đám người này là đến vì họ.

- Tần Thiên làm sao đây, chuyện gì xảy ra vậy?

Hàn Thi Vũ nhìn mấy tên cắc ké đang vây quanh hỏi Tần Thiên, lộ ra vẻ có chút khẩn trương.

- Anh cũng không rõ, em chờ nghe hắn nói là biết.

Tần Thiên bình tĩnh nhìn Hàn Thi Vũ nói, nắm thật chặc tay nàng, làm cho nàng bớt lo lắng.

Bọn côn đồ nhanh chóng bao vây hai người Tần Thiên lại. Bọn chúng nhanh chóng móc dao găm ra, bất quá không có hành động. Tên đeo kính đi tới trước mặt Tần Thiên, hạ kính đen, lộ ra bộ mặt lạnh như băng.

- Tiểu tử, mày tên là Tần Thiên phải không?

Tên đeo kính đen nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói.

- Là tao thì sao? Có chuyện gì?

Tần Thiên nhìn hắn thản nhiên không chút sợ hãi nói, nhưng mà Hàn Thi Vũ thì rất là sợ.

- Vậy thì tốt. Có người muốn gặp mày, đi theo chúng tao một chuyến.

Tên đó nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói, một bộ dạng thật ngông nghênh. Tần Thiên nhìn trên đường một chút, người đi lại khá đông, một khi đánh nhau ở chỗ này, tất cảnh sát chạy tới, đến lúc đó phiền toái khẳng định khá lớn. Những người này rõ ràng là người khác thuê để giáo huấn hắn, nếu muốn đánh, tất nhiên sẽ tìm một chỗ không người, hung hăng dạy dỗ bọn họ một trận.

- Không thành vấn đề, nhưng nữ sinh có chút phiền toái, các ngươi hãy thả cô ấy. Còn nữa, người nào sai chúng mày tới tìm tao đấy?

Tần Thiên nhìn tên cầm đầu nói.

- Là ai muốn tìm mày, mày đi thì sẽ biết. Cô bé này, thả.

Tên đại ca nhìn thoáng qua Hàn Thi Vũ, hướng về phía tiểu đệ của mình nói. Mấy tên tiểu đệ lập tức liền tránh ra thành một đường cho Hàn Thi Vũ.

- Em về nhà trước đi, không cần lo lắng cho anh, cũng không cần báo cảnh sát. Anh sẽ không có chuyện gì.

Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ nói.

- Không nên, anh không nên đi cùng bọn chúng. Bọn họ sẽ làm anh bị thương.

Hàn Thi Vũ ôm cổ tay Tần Thiên lo lắng nói, nhưng ngay sau đó lại nói:

- Các người không được làm loạn. Nơi này là đường cái, các ngươi làm loạn nữa tôi liền báo cảnh sát.

Hàn Thi Vũ vừa nói vừa trực tiếp lấy điện thoại di động ra.

- Cũng mang đi.

Đại ca lạnh lùng nói, mấy tiểu đệ lập tức liền hướng hai người vây lại. Tần Thiên thấy bọn này tên nào cũng cầm dao găm trong tay, nếu là mình động thủ, đánh ngã bọn chúng không thành vấn đề. Nhưng là Hàn Thi Vũ có thể sẽ bị tổn thương, cho nên không có động thủ. Nguyên nhân chủ yếu là, Tần Thiên muốn biết ai là người đứng sau, cho nên tùy ý để bọn chúng kề dao lên cổ mà không phản kháng.

Điện thoại của Hàn Thi Vũ trực tiếp bị đoạt mất, liền nghĩ muốn hét lên kêu cứu, nhưng lại bị Tần Thiên bịt miệng, không cho nàng la. Bởi vì kêu người khác cũng vô dụng, làm không tốt khiến bọn kia bực lên, trực tiếp bị chém thì thảm rồi.

- Đi thôi, lên xe.

Tên cầm đầu hướng về phía Tần Thiên hai người lạnh lùng nói, uy hiếp hai người đi đến một cái xe MiniBus cách đó không xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện