- Thế nào, lão sư, so với dùng ngón tay có khá hơn không? Tần Thiên nhìn vẻ mặt đỏ hồng của Lâm Hiểu Di mà trêu chọc.

- Đi chết đi, đồ lưu manh.

Lâm Hiểu Di xấu hổ, quả thực so với dùng ngón tay thì chuyện đó thoải mái hơn nhiều. Kể từ hôm qua bị Tần Thiên khai phá, trong đầu nàng lúc nào cũng có hình dáng của cái vật giống tên lửa hạt nhân đấy. Buổi tối cho dù dùng ngón tay như thế nào chăng nữa cũng không tìm được cảm giác, nội tâm càng thêm khát vọng Tần Thiên làm nàng thêm lần nữa. Lâm Hiểu Di cũng cảm thấy mình giống như một dâm phụ vậy, nhưng lại không làm sao khống chế được. Dù sau phụ nữ ở tuổi ba mươi, lại thêm mới nếm mùi vị trái cấm, tất nhiên sẽ có chút lưu luyến.

- Lão sư, cô nhìn xem, chảy rất nhiều nước, có muốn lần nữa hay không?

Tần Thiên đùa giỡn nói, tay mò tới hắc động sờ một chút, không ngờ nơi này đã giống như hồ nước vậy.

- Lưu manh, đừng.

Lâm Hiểu Di vội cự tuyệt, mới vừa rồi đã lên đỉnh ba lần, nếu lại làm nữa thì chỉ sợ đi cũng không nổi.

- Hắc hắc, cái này cũng không phải do cô quyết định.

Tần Thiên cười cười, đang muốn làm thêm lần nữa, không ngờ điện thoại của Lâm Hiểu Di lại reo lên đúng lúc này, khiến hai người hơi giật mình.

Lâm Hiểu Di trốn ra, vừa nhìn số điện thoại, nhất thời sắc mặt đại biến. Nàng ấn nút trả lời, lập tức một giọng nam nhân truyền tới.

- Đồ vô sỉ, khốn nạn.

Lâm Hiểu Di giận dữ chửi, trực tiếp cúp máy, miệng thở phì phò.

- Sao thế, có chuyện gì à?

Tần Thiên vội hỏi.

- Không có gì, tôi phải về bây giờ.

Lâm Hiểu Di đứng dậy muốn rời đi, song lại bị Tần Thiên giữ lại.

- Tôi là người yêu của cô, có chuyện gì mau nói tôi sẽ giúp cô giải quyết.

Bộ dạng Tần Thiên chân thành cùng bá đạo khiến Lâm Hiểu Di trong lòng lại cảm động một trận.

- Lúc chữa bệnh cho mẹ, tôi có vay em họ chút tiền, vốn đã trả hết, nhưng hắn lại không nhận. Bây giờ hắn lại đòi, nói nếu tôi không trả thì phải làm nữ nhân của hắn, nếu không sẽ đốt nhà tôi.

- Thì ra là vậy, không sao, tôi đi cùng cô. Tôi muốn xem kẻ nào dám đốt nhà vợ tôi, tôi liền giết hắn.

Tần Thiên rất khí phách nói, sau đó dìu Lâm Hiểu Di lên, lấy khăn giấy lau chỗ chất lỏng lưu lại của hai người. Lâm Hiểu Di nhìn vũ khí của Tần Thiên vẫn hùng hổ như vậy bèn mắng một câu sắc quỷ.

Vừa lúc đó một y tá đi tới, thấy trong phòng vệ sinh một nam một nữ đi ra, nữ nhân mặt ửng hồng, nhất thời ngây người ra.

- Mỹ nữ, cô khỏe.

Tần Thiên đùa giỡn nữ y tá, sau đó mang theo Lâm Hiểu Di rời đi.

Ra khỏi bệnh viện, hai người bắt một chiếc taxi đi về phía nhà Lâm Hiểu Di.

Nửa giờ sau đã tới.

Nhà của Lâm Hiểu Di nằm ở phía tây của khu lão thành, nhà cửa nơi đây sắp bị phá bỏ. Từ xa đã trông thấy trên tường có chữ viết bằng vôi trắng loang lổ, bên ngoài khoanh một cái vòng lớn, giống như kiểu khoanh vùng hiện trường án mạnh.

Hai người xuống lầu, đi về phía Tây khu lão thành. Công nhân viên ở đây phần lớn là từ nông thôn lên nên cũng có nhưng kẻ côn đồ lưu manh, trị an cũng không tốt lắm. Xung quanh một đám lang sói đi sau một tên mập như heo, thấy Lâm Hiểu Di, cả đám lộ ra ánh mắt thèm thuồng.

Lâm Hiểu Di ở tầng một, thấy chiếc xe con dừng trước cửa, cửa mở rộng, mấy tên bộ dạng côn đồ đứng hút thuốc. Lâm Hiểu Di vừa nhìn sắc mặt liền cực kỳ khó coi, muốn xông tới nhưng Tần Thiên đã kéo lại.

- Bình tĩnh, không sao đâu.

Sau đó hắn lấy điên thoại gọi cho Phong Tử, kêu đem hết đệ tử đến đây.

Hai người đi tới trước nhà Lâm Hiểu Di, mấy tên côn đồ vừa nhìn, một tên chạy vào nhà, rất nhanh một kẻ mặc đồ tây trên cổ đeo dây truyền vàng đi ra, tay cầm một chiếc kính đen, nhìn qua là loại mặt người tính chó, còn chưa tới gần đã ngửi thấy mùi hôi nách khủng khiếp, Lâm Hiểu Di vội che mũi.

- Mày là thằng nào?

Nam tử cũng không hỏi Lâm Hiểu Di mà nhìn thẳng vào Tần Thiên, hai mắt gắt gao, tay nắm chặt, mặt đầy hận ý.

- Cút xa tao ra, mẹ hôi như “hôi lông”! ()

Tần Thiên kinh tởm nói, sau đó kéo Lâm Hiểu Di về phía sau, bộ dáng rất khoa trương.

Nam tử nghe thế, sắc mặt đại biến, cực khó coi, mấy tên tiểu đệ cố nén cười. Tần Thiên nhìn bộ dáng của hắn vô cùng cao hứng, hắn chính là muốn làm nhục xong giết, dám động tới nữ nhân của tao, đéo cần biết mày có lý hay không, đánh rồi nói. Tần Thiên chính là như vậy, nữ nhân của mình không thể cho kẻ khác chạm vào.

- Hừ! Không nói nhảm với mày nữa, tiền tao đâu, đưa đây.

Nam tử nhìn Lâm Hiểu Di nói.

- Hừ! Tiền gì? Chúng tôi sớm đã trả sạch, cả lợi tức và vốn đều đã trả, anh còn muốn thế nào nữa?

Lâm Hiểu Di tức khí nói.

- Không sai, cô đã trả hết, nhưng muộn một giờ. Bây giờ thêm lợi tức là một vạn.

Nam tử vô lại nói.

- Anh không phải là người.

Lâm Hiểu Di cực kỳ tức giận nói.

- Hừ! Tùy cô mắng sao cũng được, dù sao hôm nay cô cũng phải đem tiền ra, nếu không đừng trách tôi không khách khi. Dĩ nhiên cô cũng có thể theo tôi nửa năm tôi sẽ miễn tiền cho, còn cho mẹ cô mỗi tháng hai nghìn đồng tiền thuốc, thế nào?

Nam tử say đắm nhìn vào bộ ngực Lâm Hiểu Di.

- Không cần tức giận, cùng loại động vật này tức giận thì thực không đáng, giao cho tôi.

Tần Thiên bước lên trước che Lâm Hiểu Di ở sau.

- Một vạn đồng tao có thể cho mày

Tần Thiên liếc nam tử kia nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện