- Chúng mày cũng chết hết đi!
Tần Thiên phẫn nộ quát, đấm một cú phi thường nhanh vào mặt một tên, tên đó chẳng kịp phản ứng đã bị bắn ra xa, xương mặt cũng vỡ vụn, thất khiếu đổ máu, kêu cha gọi mẹ thảm thiết.
Mấy tên còn lại thấy Tần Thiên mạnh như vậy cũng có chút e sợ, nhưng ỷ vào có nhiều người hơn nữa lại có dao nên không quá sợ, cùng nhau xông lên.
- Hừ! Muốn chết!
Tần Thiên quát lên, thân hình như cơn gió thổi tới trước mặt một tên lưu manh, bắt được tay hắn, đoạt được dao găm rồi rạch một nhát thật sâu lên mặt hắn. Máu tươi tóe ra, huyết nhục tứ tung.
Mấy tên còn lại vừa nhìn thấy liền hốt hoảng, lập tức muốn bỏ chạy, nhưng Tần Thiên làm sao buông tha cho chúng, tay cầm dao găm đuổi chém từng thằng một.
- Phập!
- Xoẹt!
- Phụt!
- Xoạt!
Mấy tiếng dao có đâm có chém vang lên, trong nháy mắt những tên lưu manh còn lại đều nằm xuống, trên người tên nào cũng bê bết máu, nằm trên vũng máu mà rên la. Đầu trọc vừa nhìn thấy liền hoảng sợ, cầm một con dao gác lên cổ Sở Tương Tương.
Không nghĩ tới lúc này Sở Tương Tương đột nhiên hét một tiếng, đầu gối thúc vào háng tên đầu trọc.
- A...!
Đầu trọc thét lên so với heo mổ còn thảm hơn, liền buông tay Sở Tương Tương ra, vừa che tiểu đệ đệ vừa rên. Sở Tương Tương thoát ra được liền chạy về núp sau lưng Tần Thiên.
- Không sao chứ? Tần Thiên hỏi xong cũng không nghe câu trả lời mà liền cầm dao hướng tên đầu trọc bước tới.
- Dừng lại! Mày muốn làm gì, dám gây sự ở địa bàn của tao, chán sống rồi à!
Vừa lúc đó bảy tám tên côn đò từ ngoài bước vào, cầm đầu là một tên tóc dài, kẻ vừa nói chính là hắn, bọn đi phía sau tay cầm thiết côn, ra dáng hung thần ác sát, bọn chúng là côn đồ bảo kê nơi này. Ông chủ quán karaoke ban nãy muốn tới ngăn chuyện bé xé ra to, nhưng đã không kịp, Tần Thiên tốc độ quá nhanh nháy mắt đã giải quyết hết.
Tần Thiên khẽ nhíu mày, sau đó không để ý nữa, tay cầm dao chém xuống tên đầu trọc đang nằm bên dưới.
- A... Tay của ta...!
Đầu trọc hoảng sợ hét lên, cát tay vừa rồi nắm tay Sở Tương Tương đã bị chém cụt, máu tươi mạnh mẽ phọt ra đầy đất. Đám côn đồ mới tới vừa nhìn thấy liền biến sắc, mấy tên côn đồ liền muốn xông lên, nhưng đã bị tên cầm đầu ngăn lại.
- Lăn lộn trong cái nghề này luôn phải có chút đầu óc, tên cầm đầu kia dù chỉ là tiểu nhân vật, nhưng nhiều năm hành nghề, hắn có thể từ sắc mặt người bên cạnh mà phán đoán rốt cuộc đối phương là ai.
Tần Thiên trước mặt chúng chém đứt tay tên đầu trọc mà mắt cũng không chớp lấy một cái, vô cùng máu lạnh, điểm này không phải người bình thường có thể làm, nhất là ba mỹ nữ tuyệt sắc bên cạnh, không phải muốn gặp là gặp được, người bình thường có thể có nhiều mỹ nữ như vậy đi theo sao. Tóc dài dù không biết Tần Thiên rốt cuộc là nhân vật nào, nhưng tuyệt không đơn giản, giống như một người bước lên xe Porsche, cho dù không phải chủ xe thì hắn có thể là người đơn giản sao, cho nên, tóc dài liền ngăn đàn em động thủ, muốn quan sát tình hình một chút đã.
Tần Thiên cũng không quan tâm tới chúng, một dao chém cụt tay đầu trọc, lại chém nốt cánh tay kia, sao đó đạp nát tiểu đệ đệ của hắn rồi mới thôi.
- Đi, chúng ta về thôi!
Tần Thiên nhìn ba cô gái nói. Triệu Tiểu Nhã nhìn tràng diện máu me phía trước, sắc mặt tái nhợt, gắt gao ôm chặt cánh tay Tần Thiên, mà Sở Tương Tương cũng có chút sợ hãi, ôm lấy tay kia của hắn. Chỉ có Tiêu Du mặt không đổi sắc, bộ dáng dường như không nhìn thấy gì hết. Tần Thiên cũng không để ý lắm, đem ba cô gái rời đi, tới trước tên tóc dài thì dừng lại nói:
- Huynh đệ, cám ơn.
Hắn là muốn đa tạ tên tóc dài đã không cản trở.
- Phương ca, làm sao bây giờ, chẳng lẽ để bọn chúng đi như vậy?
Một tên tiểu đệ không phục nói.
- Mày ngu lắm, có thể đem đám Mãng Xà đánh thành như thế liệu có đơn giản không, nói cho chúng mày biết làm cái nghề này phải học cách nhìn người, đi ra ngoài lăn lộn sống chết chỉ cách nhau gang tấc thôi.
- Đúng, đúng!
Tên đệ liền gật đầu liên tục phụ họa.
- Đi, tìm người dọn dẹp chỗ này rồi tạm thời đóng cửa quán, không cho chuyện này truyền ra ngoài biết không?!
Phương Kiểm nhìn tiểu đệ lạnh giọng nói, sau đó rời đi.
Tần Thiên đem theo ba cô gái thanh toán rồi đi ra ngoài. Lúc này điện thoại Tần Thiên chợt vang lên, thì ra là của Phong Tử.
- Phong Tử, có chuyện gì?
- A Thiên, mày đang ở đâu?
Phong Tử nói giọng có vẻ gấp gáp.
- Sao thế Phong Tử, có chuyện gì à?
Tần Thiên vội hỏi lại, từ trước tới nay chưa từng nghe Phong Tử nói giọng như vậy.
- Ta đang ở quán rượu trong Hắc Diện lâm.
- Được, ta tới ngay.
Tần Thiên nói xong liền cúp điện thoạt, sau đó nói với ba cô gái có việc gấp, để ba người về trước rồi hắn chạy tới Hắc Diện lâm kia.
Rất nhanh, Tần Thiên tới quán rượu trong Hắc Diện lâm, đẩy cửa bước vào, bên trong ánh đèn mờ ảo, nam nữ đang khiêu vũ uống rượu rất đông. Tần Thiên liền nhìn thấy Phong Tử ngồi một góc uống rượu giải sầu.
- Phong Tử, có chuyện gì à?
Tần Thiên tiến tới hỏi.
- Lại đây, uống với ta một chén!
Phong Tử cầm bình rượu đưa cho Tần Thiên, cạch một cái rồi tự uống. Tần Thiên thấy vậy không hỏi nữa, hắn biết Phong Tử nếu muốn nói thì sẽ tự nói, không muốn nói thì đánh chết cũng không mở miệng.
Tần Thiên phẫn nộ quát, đấm một cú phi thường nhanh vào mặt một tên, tên đó chẳng kịp phản ứng đã bị bắn ra xa, xương mặt cũng vỡ vụn, thất khiếu đổ máu, kêu cha gọi mẹ thảm thiết.
Mấy tên còn lại thấy Tần Thiên mạnh như vậy cũng có chút e sợ, nhưng ỷ vào có nhiều người hơn nữa lại có dao nên không quá sợ, cùng nhau xông lên.
- Hừ! Muốn chết!
Tần Thiên quát lên, thân hình như cơn gió thổi tới trước mặt một tên lưu manh, bắt được tay hắn, đoạt được dao găm rồi rạch một nhát thật sâu lên mặt hắn. Máu tươi tóe ra, huyết nhục tứ tung.
Mấy tên còn lại vừa nhìn thấy liền hốt hoảng, lập tức muốn bỏ chạy, nhưng Tần Thiên làm sao buông tha cho chúng, tay cầm dao găm đuổi chém từng thằng một.
- Phập!
- Xoẹt!
- Phụt!
- Xoạt!
Mấy tiếng dao có đâm có chém vang lên, trong nháy mắt những tên lưu manh còn lại đều nằm xuống, trên người tên nào cũng bê bết máu, nằm trên vũng máu mà rên la. Đầu trọc vừa nhìn thấy liền hoảng sợ, cầm một con dao gác lên cổ Sở Tương Tương.
Không nghĩ tới lúc này Sở Tương Tương đột nhiên hét một tiếng, đầu gối thúc vào háng tên đầu trọc.
- A...!
Đầu trọc thét lên so với heo mổ còn thảm hơn, liền buông tay Sở Tương Tương ra, vừa che tiểu đệ đệ vừa rên. Sở Tương Tương thoát ra được liền chạy về núp sau lưng Tần Thiên.
- Không sao chứ? Tần Thiên hỏi xong cũng không nghe câu trả lời mà liền cầm dao hướng tên đầu trọc bước tới.
- Dừng lại! Mày muốn làm gì, dám gây sự ở địa bàn của tao, chán sống rồi à!
Vừa lúc đó bảy tám tên côn đò từ ngoài bước vào, cầm đầu là một tên tóc dài, kẻ vừa nói chính là hắn, bọn đi phía sau tay cầm thiết côn, ra dáng hung thần ác sát, bọn chúng là côn đồ bảo kê nơi này. Ông chủ quán karaoke ban nãy muốn tới ngăn chuyện bé xé ra to, nhưng đã không kịp, Tần Thiên tốc độ quá nhanh nháy mắt đã giải quyết hết.
Tần Thiên khẽ nhíu mày, sau đó không để ý nữa, tay cầm dao chém xuống tên đầu trọc đang nằm bên dưới.
- A... Tay của ta...!
Đầu trọc hoảng sợ hét lên, cát tay vừa rồi nắm tay Sở Tương Tương đã bị chém cụt, máu tươi mạnh mẽ phọt ra đầy đất. Đám côn đồ mới tới vừa nhìn thấy liền biến sắc, mấy tên côn đồ liền muốn xông lên, nhưng đã bị tên cầm đầu ngăn lại.
- Lăn lộn trong cái nghề này luôn phải có chút đầu óc, tên cầm đầu kia dù chỉ là tiểu nhân vật, nhưng nhiều năm hành nghề, hắn có thể từ sắc mặt người bên cạnh mà phán đoán rốt cuộc đối phương là ai.
Tần Thiên trước mặt chúng chém đứt tay tên đầu trọc mà mắt cũng không chớp lấy một cái, vô cùng máu lạnh, điểm này không phải người bình thường có thể làm, nhất là ba mỹ nữ tuyệt sắc bên cạnh, không phải muốn gặp là gặp được, người bình thường có thể có nhiều mỹ nữ như vậy đi theo sao. Tóc dài dù không biết Tần Thiên rốt cuộc là nhân vật nào, nhưng tuyệt không đơn giản, giống như một người bước lên xe Porsche, cho dù không phải chủ xe thì hắn có thể là người đơn giản sao, cho nên, tóc dài liền ngăn đàn em động thủ, muốn quan sát tình hình một chút đã.
Tần Thiên cũng không quan tâm tới chúng, một dao chém cụt tay đầu trọc, lại chém nốt cánh tay kia, sao đó đạp nát tiểu đệ đệ của hắn rồi mới thôi.
- Đi, chúng ta về thôi!
Tần Thiên nhìn ba cô gái nói. Triệu Tiểu Nhã nhìn tràng diện máu me phía trước, sắc mặt tái nhợt, gắt gao ôm chặt cánh tay Tần Thiên, mà Sở Tương Tương cũng có chút sợ hãi, ôm lấy tay kia của hắn. Chỉ có Tiêu Du mặt không đổi sắc, bộ dáng dường như không nhìn thấy gì hết. Tần Thiên cũng không để ý lắm, đem ba cô gái rời đi, tới trước tên tóc dài thì dừng lại nói:
- Huynh đệ, cám ơn.
Hắn là muốn đa tạ tên tóc dài đã không cản trở.
- Phương ca, làm sao bây giờ, chẳng lẽ để bọn chúng đi như vậy?
Một tên tiểu đệ không phục nói.
- Mày ngu lắm, có thể đem đám Mãng Xà đánh thành như thế liệu có đơn giản không, nói cho chúng mày biết làm cái nghề này phải học cách nhìn người, đi ra ngoài lăn lộn sống chết chỉ cách nhau gang tấc thôi.
- Đúng, đúng!
Tên đệ liền gật đầu liên tục phụ họa.
- Đi, tìm người dọn dẹp chỗ này rồi tạm thời đóng cửa quán, không cho chuyện này truyền ra ngoài biết không?!
Phương Kiểm nhìn tiểu đệ lạnh giọng nói, sau đó rời đi.
Tần Thiên đem theo ba cô gái thanh toán rồi đi ra ngoài. Lúc này điện thoại Tần Thiên chợt vang lên, thì ra là của Phong Tử.
- Phong Tử, có chuyện gì?
- A Thiên, mày đang ở đâu?
Phong Tử nói giọng có vẻ gấp gáp.
- Sao thế Phong Tử, có chuyện gì à?
Tần Thiên vội hỏi lại, từ trước tới nay chưa từng nghe Phong Tử nói giọng như vậy.
- Ta đang ở quán rượu trong Hắc Diện lâm.
- Được, ta tới ngay.
Tần Thiên nói xong liền cúp điện thoạt, sau đó nói với ba cô gái có việc gấp, để ba người về trước rồi hắn chạy tới Hắc Diện lâm kia.
Rất nhanh, Tần Thiên tới quán rượu trong Hắc Diện lâm, đẩy cửa bước vào, bên trong ánh đèn mờ ảo, nam nữ đang khiêu vũ uống rượu rất đông. Tần Thiên liền nhìn thấy Phong Tử ngồi một góc uống rượu giải sầu.
- Phong Tử, có chuyện gì à?
Tần Thiên tiến tới hỏi.
- Lại đây, uống với ta một chén!
Phong Tử cầm bình rượu đưa cho Tần Thiên, cạch một cái rồi tự uống. Tần Thiên thấy vậy không hỏi nữa, hắn biết Phong Tử nếu muốn nói thì sẽ tự nói, không muốn nói thì đánh chết cũng không mở miệng.
Danh sách chương