- Phong Tử, đừng tới đây.
Tần Thiên vừa quay đầu thấy Phong Tử lao tới, ngay lập tức hét lên. Phong Tử thực không phải đối thủ của những người này.
Chẳng qua đã trễ, Phong Tử vừa xông đến, một tên cổ võ giả nhanh chóng xoay người, hung hăng đá một cước lên người Phong Tử
- Bịch!
- A!
Lập tức, Phong Tử hét thảm một tiếng, cả người bay qua cái bàn, đập vào tủ đựng rượu
Lập tức, lượng lớn rượu tây giáng xuống, toàn bộ đập lên người Phong Tử.
Phong Tử nhổ máu trong miệng, ngực cảm thấy đau nhói, hô hấp khó khăn. Hắn cảm giác giống như sắp bước vào quan tài vậy.
- Phong Tử.
Tần Thiên hét lớn.
- Hưu!
Lúc này, hai tên cổ võ cầm dao găm đi trước mặt Tần Thiên, hướng tới yết hầu găm vào.
- A!
Tần Thiên lập tức biến mất trước mắt hai người. Sau một khắc, liền xuất hiện phía bên kia cái bàn, tên kia nhìn tốc độ kinh khủng của Tần Thiên, không khỏi kinh hãi.
- Phong Tử! Phong Tử!
Tần Thiên nhảy vào bên trong quầy bar, thấy miệng Phong Tử đầy màu, nhất thời kinh hãi, vội vàng vươn tay đem hắn bế lên.
- Phong Tử! Phong Tử, mày làm sao vậy? Tần Thiên nhìn Phong Tử dùng sức vuốt mặt của hắn, khẩn trương hô lớn.
- Không sao!
Phong Tử khó khăn nói, vừa nói xong, kịch liệt ho khan. Tần Thiên nhìn lồng ngực của hắn, xương sườn đã bị gãy, lại còn bị nội thương nữa.
- Con mẹ nó. Đừng nhắm mắt, không được chết.
Tần Thiên nhìn Phong Tử hô. Đặt hắn nằm trên mặt đất, sau đó đứng lên.
- Khốn khiếp, dám đả thương huynh đệ của tao, bọn mày không chết, tao không làm người.
Tần Thiên giận dữ hét lên, cả người bộc phát một cỗ khí thế cường đại. Ngay lập tức, hồng quang trong mắt chớp động, một cỗ sát khí không gì bì nổi từ trên người Tần Thiên phát ra, mùi máu tươi nồng đậm từ trên người Tần Thiên tản ra. Phía sau Tần Thiên đột nhiên xuất hiện một đạo hư ảnh, mơ hồ có thể thấy đó là mấy xác chết, có người, có động vật.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người trong sân bị biểu hiện của Tần Thiên làm cho giật mình. Ngay cả Chu Dịch âm dương quái khí rất chi là bình tĩnh cũng phải dừng đọc sách, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn Tần Thiên.
- Cả lũ chúng mày đều phải chết.
Tần thên nhìn bọn chúng cắn răng nói. Trong giọng nói không có một chút cảm tình, như ác ma từ Cửu U Địa Ngục.
- Oanh!
Tần Thiên trực tiếp nhảy lên, đáp thật mạnh xuống quầy bar, làm cho quầy bar gần như nứt toạc.
- Giết hắn đi.
Tên chột chỉ vào Tần Thiên quát lên. Lập tức, năm tên võ giả nhanh chóng lao tới tần thiên. Riêng hắn lại không động thủ, ánh mắt nhìn tên âm dương thư sinh, lộ vẻ rất kiêng kỵ.
- Chết.
Tần Thiên giận dữ quát một tiếng. Lập tức đem lực lượng toàn thân bạo phát, khí thế đề thăng tới cực điểm. Sát khí đáng sợ cùng mùi máu tươi nhanh chóng bao phủ. Nhất thời, cả đám có cảm giác mê muội, một loại ác cảm từ đáy lòng bừng lên, giống như vô số máu tươi tràn vào miệng.
- Hưu!
Tần Thiên trong nháy mắt từ trên quầy Bar biến mất. Một khắc sau liền hiện ra trước mặt năm cổ võ giả, bàn tay đầy máu, chém xuống đầu một tên cổ võ.
- Không tốt.
Tên chột thấy vậy, nhất thời kinh hãi, nhưng đã quá trễ.
- Chết.
Tần Thiên hét một tiếng, khảm đao trong tay hung hăng chém tên võ giả ở giữa. Tên này bị sát khí trên người Tần Thiên ảnh hưởng, nhất thời không ý thức được nguy hiểm, cho nên Tần Thiên đã thuận lợi chém chết hắn.
- Hưu.
Khảm đao chém vào từ cổ tên võ giả xuống, trực tiếp đem người hắn chia làm hai nửa. Trong nháy mắt, máu tươi vẩy đầy người Tần Thiên. Nội tạng trong người hắn như bị tiêu chảy, ào ào rơi đầy đất, thậm chí trên khảm đao còn vương quả tim đang nhảy lên thình thịch.
- Muốn chết.
Tên mắt chột kia giận dữ nói. Mạnh mẽ lao tới Tần Thiên, chủy thủ sắc bén trong tay phát ra hàn quang chói mắt.
- Mày mới phải chết.
Tần Thiên phẫn nộ quát, tay phải xiết chặt. Ngay lập tức biến mất tại chỗ, đánh về phía tên hải tặc. Sau một khắc, lại hiện ra trước mặt một tên cổ võ, giờ phút này, chỉ còn lại bốn tên cổ võ. Bọn chúng đã nhận thấy nguy hiển, mạnh mẽ khắc chế choáng váng đầu óc, thấy Tần Thiên đánh tới, lập tức lắc mình né tránh.
Nhưng tốc độ của hắn làm sao có thể so với Tần Thiên. Tần Thiên đã quyết tâm giết chết hắn, bất kể hắn trốn thế nào, cũng đều phí công vô ích.
- Hưu.
- A.
Tên cổ võ kia đã chậm một bước, cánh tay trái trực tiếp bị Tần Thiên chặt đứt, rơi trên mặt đất. Nhất thời lực chiến đấu giảm đi, Tần Thiên thừa cơ xông lên, khảm đao lại một lần nữa hướng đầu hắn chém tới.
Mà lúc này, tên hải tặc chột kia và những tên đã chạy đến. Tần Thiên lập tức vận dụng thuấn di, hiện ra phía trước một tên cổ võ, bắt lấy hắn ném về phía bốn tên đang lao đến.
Nhất thời, công kích của bốn tên kia hơi chậm lại. Mà Tần Thiên nhân cơ hội lao đến, cả người nhảy lên, một tay giơ khảm đao lên, hướng tên bị mình ném hung hăng chém xuống.
- Hưu
Tên võ giả vừa được đỡ lấy, còn chưa kịp phản ứng liền bị Tần Thiên một đao chém thành hai đoạn. Lập tức tử vong.
Mà Tần Thiên, một đao giết địch, không chút lùi bước. Mà tiếp tục tần công, khảm đao trong tay mạnh mẽ quét ngang, lập tức hai tên bên cạnh còn đang ngẩn người đã bị chém.
- Á
Nhất thời, một tên tránh được, nhưng tên thứ hai lại bị khảm đao gọt mất một phần sáu cái đầu, chưa lập tức chết luôn, máu tuôn như suố, thật giống như bia tràn từ trong chai ra. Tên này lập tức ngã xuống đất, nào cũng chảy ra, nằm trên mặt đất kêu thảm thiết.
- Chết mẹ mài đi.
Vừa lúc đó, tên hải tặc xung phong liều chết đến trước mặt Tần Thiên. Tốc độ của hắn nhanh tới cực hạn, gần như Tần Thiên dùng thuấn di. Tần Thiên còn chưa kịp phản ứng, hắn đã hiện ra, tay trái cầm chủy thủ sắc bén cách cổ họng Tần Thiên chỉ vài milimet.
Ngay lúc đó, hai tên cổ võ còn lại từ hai phía trước và mặt bên lao tới, chủy thủ hai người cách Tần Thiên chừng mười milimet, chưa đâm vào Tần Thiên. Tần Thiên cảm thấy một cỗ sát khí sắc bén.