- Rất tốt, rất tốt, tao không biết ai sai mày làm như vậy mà có dũng khí phá đám tao như vậy. Bất quá, nếu mày nói cho tao biết ai sai khiến mày thì tao sẽ suy nghĩ bỏ qua cho mày.

Tần Thiên nhìn tên thu thiệp không kiên nhẫn nói.

- Không ai sai khiến cả, tao chỉ dựa theo quy củ mà làm mà thôi. Xin lấy thẻ căn cước ra để kiểm tra.

Tên thu thiệp không chút sợ hãi nhìn Tần Thiên nói.

- Không nói phải không? Hảo, vậy thì đừng mong tao tha thứ.

Tên kia còn chưa kịp phản ứng, Tần Thiên liền vọt tới trước mặt hắn, nắm lấy cổ áo hắn quát to một tiếng, trong nháy mắt đem tên thu thiệp ném xuống mặt đất.

- Bịch!

- A!

Tên thu thiệp trong nháy mắt bị Tần Thiên quật ngã xuống đất. Hét thảm một tiếng, đầu bị đập xuống đất chảy không biết bao nhiêu máu. Mọi người xung quanh cũng bị dọa cho hết hồn, không ai nghĩ tới Tần Thiên một giây trước còn tươi cười ôn hòa, một giây sau liền trở mặt ngay. So với lật bàn tay còn nhanh hơn.

Nhưng, bọn họ chưa kịp phục hồi tinh thần, Tần Thiên đã nắm một thanh khảm đao sắc bén trong tay. Trong nháy mắt, hắn liền chém tên thu thiệp còn đang nằm trên mặt đất.

- Một đao!

- Hai đao!

- Ba đao!

...

Không đến 30s, tên thu thiệp đã bị Tần Thiên chém thành đống thịt vụn..

Đám ngươi vây xem sắc mặt rất khó coi. Tần Thiên thực quá bạo lực, ngay chỗ này cũng có thể giết người. Bất quá, chuyện này làm bọn họ thực cao hứng, bởi vì họ có thể dựa vào chuyện này để gây sự với Tần Thiên.

Rất nhanh, đám bảo kê phát hiện tình huống nơi này, lập tức nhanh chóng vây lại. Bọn chúng tay cầm khảm đao, đem Tần Thiên hai người vây lại.

- Các người lại dám ở Kim Sắc Thiên Địa giết người, chẳng lẽ không biết quy củ sao? Ở đây không cho giết người, mau đi theo chúng ta để xử lý.

Tên đầu lĩnh trong đám nhìn Tần Thiên quát lên.

- Thật là ngượng, là hắn chọc tới tao trước. Tao không giết cả nhà hắn là đã may rồi. Hơn nữa, tao mới lần đầu tiên tới Kim Sắc Thiên Địa, quả thật không biết quy củ nơi này.

Tần Thiên nhìn tên bảo kê nói.

- Hừ! Hắn chọc giận mày trước? Rõ ràng mày không chứng minh thân phận, liền giết người diệt khẩu, đại gia ta nói có đúng không a? Một tên lão đại rốt cục không nhịn được, đi ra nhìn Tần Thiên cười lạnh nói.

- Đúng vậy, dám giả mạo lão đại Thiên bang, còn ở chỗ này giết huynh đệ của chúng ta. Thật không để bọn tao vào mắt rồi, mau bắt hắn lại.

Một tên lão đại khác cũng nói xen vào.

- Đúng vậy, bắt lại, dám không nhìn quy củ của hội sở, thật muốn chết.

Lại một tên nữa đi ra chỉ vào Tần Thiên lạnh lùng nói.

- Hừ! Ba người bọn mày đúng là đồ bỏ đi, tao chính là không để chúng mày vào mắt đấy thì làm sao? Tao giết cũng giết hắn rồi, chúng mày làm gì được tao? Tao không tuân thủ quy củ thì sao nào? Chúng mày có thể làm gì? Đến đây, thử đụng đến tao coi.

Tần Thiên nhìn ba tên đầu heo nói. Lộ vẻ cực kỳ khí phách, quơ quơ khảm đao trong tay, máu tươi còn dính trên đó không ngừng nhỏ xuống, khiến Tần Thiên thoạt nhìn như một Ác Thần.

- Đúng vậy, dám làm nhục bọn tao, chính là có kết cục này. Có bản lãnh bọn mày tới thử xem, tới làm nhục bọn tao coi, để xem tao có chém chết mấy thằng ngu chúng mày hay không a?

Phong Tử nhìn ba tên đầu heo lạnh lùng quát.

Nhất thời, sắc mặt ba tên kia cực kỳ khó coi. Không nghĩ tới Tần Thiên lại cường thế như vậy, không chút sợ hãi ba người bọn chúng. Quả nhiên là hung hãn như trong truyền thuyết, thậm chí có hơn chứ không kém.

Trong lúc nhất thời, ba tên kia tiến không được, lùi không xong. Vốn muốn lợi dụng chuyện Tần Thiên giết người để làm nhục hắn một phen, không nghĩ tới Tần Thiên lại không để bọn chúng vào trong mắt, ngay cả Kim Sắc Thiên Địa cũng không coi ra gì. Một khi cường ngạnh, Tần Thiên có thể ra tay chém chết bọn hắn. Nhưng nếu lui lại phía sau, thì bọn hắn lại mất thể diện, sau này trước mặt tiểu đệ mình làm sao ngẩng đầu đây.

- Ha ha ha... Tần Thiên lão đệ, thật là nghe danh không bằng gặp mặt.

Lúc này, bên ngoài truyền tới một tiếng cười ha ha, một nam tử nho nhã buộc tóc đuôi ngựa đi đến cùng với hai tên tiểu đệ đi theo sau.

- Hoàng đế, anh tới rất đúng lúc. Thiên bang thực quá kiêu ngạo, không coi quy củ của Kim Sắc Thiên Địa ra gì, dám ở chỗ này giết người.

Lão đại của một thế lực nói với nam tử vừa đến.

- Đúng vậy, căn bản không coi chúng tôi ra cái gì? Một người mới mà không để chúng ta vào mắt.

Một người khác cũng nói.

- Đúng rồi!

Người thứ ba phụ họa nói.

- Hừ! Ba đồ bỏ đi, tao chính là không coi chúng mày ra đống shjt gì đó. Có bản lãnh thì động vào tao đi. Tao mà không đem đầu mày làm bóng đá, tao không phải Tiểu Cường đập trai.

Tần Thiên nhìn ba tên đầu heo ngang ngược nói, lộ ra vẻ cực kỳ khí phách.

- Mày... Muốn chết.

Một tên nhất thời không nhịn được, lại bị Tần Thiên khiêu khích. Lập tức muốn lên chém Tần Thiên, bất kể kế hoạch lúc trước rất tốt, bất quá lại bị Hoàng Đế ngăn cản.

- Được rồi, tôi biết rồi, người này thật đáng chết. Cố ý gây khó dễ cho Tần Thiên lão đệ. Tần Thiên lão đệ mà không giết hắn thì tôi cũng muốn giết hắn. Thôi được rồi, cho Hoàng đế tôi một ít mặt mũi đi, vào làm chén rượu, hòa khí sinh tài. Đánh đánh giết giết nhiều cũng không tốt đâu.

Hoàng đế cười ha hả nhìn mọi người giảng hòa nói. Rồi bảo những tên bảo kê kia rời đi. Từ khi Tần Thiên đi vào, Hoàng đế luôn chú ý hành động của Tần Thiên, thấy Tần Thiên gặp chuyện liền tới giảng hòa, tránh cho đại hội bị phá đám.

- Hừ! Nể mặt Hoàng đế, tao không so đo với mày nữa.

Một tên nói, xong liền xoay người rời đi. Hai người khác cũng thế, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

- Hừ! Một đám bỏ đi, đừng để tao nhìn thấy lần nữa, không tao chém chết cha chúng mày.

Tần Thiên nhìn ba người rời đi, âm thầm cười lạnh.

- Tần Thiên lão đệ, quên mấy chuyện không vui này đi, nào, chúng ta đi vào, uống vài chén.

Hoàng đế nhìn Tần Thiên hào sảng nói.

- Được, Hoàng đế, mời!

Tần Thiên nhìn Hoàng đế nói, hai người lập tức đi vào bên trong.

- Không nghĩ tới, Tần Thiên lão đệ tuổi còn trẻ mà lại có thành tựu như vậy. Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, làm cho mấy lão già chúng ta phải ngưỡng mộ. ‘Giang sơn đái hữu tài nhân xuất, nhất đại tân nhân hoán cựu nhân’ (Sóng sau đè sóng trước), câu nói này quả không sai. Chúng ta già rồi, thiên hạ phải để cho mấy người trẻ tuổi như đệ.

Hoàng đế vừa đi, một bên nhìn Tần Thiên cảm thán nói.

- Hoàng đế, nói quá rồi, tôi bất quá cũng chỉ đánh bậy đánh bạ mà thôi, buôn bán cũng chỉ kiếm được ít tiền. Còn may có những người như ngài chiếu cố.

Tần Thiên nhìn Hoàng đế thản nhiên nói.

- Ha hả, lão đệ khiêm nhường rồi.

Hoàng đế cười cười nói, ôm bả vai Tần Thiên bộ dạng rất quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện