Tần Thiên xem xong thư, nhìn ngày gửi, thì ra Triệu Chỉ Nhược đã đi chừng mấy ngày rồi. Chính là đêm hôm mình cùng nàng làm chuyện mờ ám ở trên giường.

Triệu Chỉ Nhược không từ mà biệt, chính mình không biết có muốn tìm nàng ta hay không nữa? Tần Thiên suy nghĩ một chút, người thì không biết chạy đi đâu, vậy thì tìm làm sao được.

Mang thư cất đi, tình cờ nhìn thấy bên cạnh chiếc giường có một chiếc vòng cổ màu bạc. Hắn cúi người nhặt lên, chiếc vòng cổ này là của Triệu Chỉ Nhược. Từ lúc mình gặp nàng, đều thấy nàng đeo nó trên người, không nghĩ tới lại đánh rơi ở chỗ này. Tần Thiên nhìn một chút, đem nó thu vào túi, ngay lập tức đi ra ngoài.

Ra cửa, Tần Thiên đi xuống lầu mua bữa sáng. Mua một ít bánh quẩy cùng sữa đậu nành ở nhà bên cạnh, sau đó vào bếp định làm bữa sáng. Nhìn trong tủ lạnh còn chút thịt nạc, liền băm ra rồi thái ít hành, nấu một nồi cháo thịt nạc thơm ngào ngạt.

Lý Phỉ Nhi mở cửa phòng ra liền hỏi

- Thơm quá đi, Tiêu Du, chị làm bữa sáng à? Mùi thơm từ phòng bếp đã bay tới. Lại thấy đó là Tần Thiên, giật hết cả mình.

- Như thế nào? Có muốn ăn không, để anh còn làm?

Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi bộ dạng tham ăn, lập tức đắc ý nói.

- Anh làm? Không phải là mua về à?

Lý Phỉ Nhi không tin nói.

- Đương nhiên là anh làm, anh là một siêu cấp đầu bếp đó.

Trù nghệ của hắn đã được Tiêu Du huấn luyện qua. Bình thường những món ăn dân dã thì không thành vấn đề. Chỉ là hắn lười không muốn nấu ăn mà thôi.

Tiêu Du từ bên trong phòng đi ra, nhìn Tần Thiên cười nói

- Oa, tài nấu nướng của em lại tiến bộ nữa rồi Tiểu Thiên. Chị quyết định, từ nay về sau, chuyện nấu cơm sẽ giao cho em hết.

. Tần Thiên nghe xong, nhất thời buồn bực.

- Hắc hắc, chị à, trù nghệ của em kém chị cả vạn dặm, loại vinh quang này nên giao cho chị đi.

.

- Không có gì, cứ quyết định như vậy đi.

Tiêu Du nhìn Tần Thiên cười xấu xa, rồi đi tới phòng vệ sinh.

- Hắc hắc, lưu manh, sau này nhớ hảo hảo nấu ăn nha.

Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên vẻ mặt buồn bực, nhất thời cao hứng trêu chọc. Rồi lại đi tới phòng vệ sinh.

- Mẹ nó, ta đây chọc phải thằng cha nào vậy.

Tần Thiên nhất thời buồn bực

- Đúng rồi, chị à, Triệu Chỉ Nhược bỏ đi rồi.

- Cái gì? Chỉ Nhược bỏ đi rồi? Trời, em còn muốn hỏi nàng có phải tên trộm áo lót hay không mà?

Lý Phỉ Nhi giật mình nói. Ngay lập tức đứng lên, lao tới phòng của Triệu Chỉ Nhược, đẩy cửa ra. Vừa nhìn bên trong, tất cả đã được thu dọn sạch sẽ.

- Tiểu Thiên, em đi tìm nàng về đi.

Tiêu Du một bên uống cháo, một bên nhìn Tần Thiên nói. Không bởi vì Triệu Chỉ Nhược bỏ đi mà cảm thấy kinh ngạc, giống như đã biết trước vậy.

- Tìm về? Em tìm nàng về làm gì?

- Nhưng nàng dù sao cũng là vị hôn thê của em, hơn nữa cũng là một đại mỹ nhân đó. Sắc lang như em mà cũng để cho nàng rơi vào tay kẻ khác sao?

Tiêu Du nhìn Tần Thiên cười/ đầy thâm ý. Tần Thiên vừa nghe, nhất thời kinh hãi.

- Vị hôn thê? Chỉ Nhược là vị hôn thê của anh?

Lý Phỉ Nhi nghe Tiêu Du nói Triệu Chỉ Nhược là hôn thê của Tần Thiên, nhất thời giật mình. Đồng thời lòng cũng có chút không thoải mái.

Tần Thiên nghi hoặc nhìn Tiêu Du hỏi.

- Chị, sao chị biết Triệu Chỉ Nhược là vị hôn thê của em, chuyện này đã từ lâu rồi. Chỉ có ba mẹ và gia gia biết, không có người thứ năm biết chứ?

- Trước kia mẹ em lúc nói chuyện phiếm với chị, nàng đã nói cho chị biết đó.

- Thật sao?

Tần Thiên có chút nghi ngờ, cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng lạ ở chỗ nào, hắn cũng không rõ.

- Tiêu Du, Chỉ Nhược sao lại là vị hôn thê của Tần Thiên?

Lý Phỉ Nhi có chút gấp gáp hỏi, hiển nhiên, đối với chuyện này, nàng rất quan tâm. Nàng thích Tần Thiên, tự nhiên hi vọng Tần Thiên sẽ cưới nàng. Mặc dù Tần Thiên có rất nhiều nữ nhân, nhưng tất cả đều bình đẳng, cũng chỉ là bạn gái của hắn mà thôi. Nhưng hiện tại, lại lòi đâu ra một cô vợ chưa cưới, làm cho nàng có chút bất an.

- Phỉ Nhi, chuyện này chị sẽ nói cho em sau.

Tiêu Du nhìn Lý Phỉ Nhi nói, rồi sau đó nói với Tần Thiên:

- Trước hết không cần lo nhiều như vậy, em nói cho chị biết, em có muốn tìm nàng hay không?

- Tìm nàng, em tại sao lại muốn tìm nàng, nàng đối với em có mục đích. Em tìm nàng làm gì? Hơn nữa, nàng đi chừng mấy ngày rồi, cũng không biết đã đi đâu. Em đến tìm nàng ở đâu đây?

Tần Thiên nói, thật ra rất muốn tìm Triệu Chỉ Nhược, muốn hỏi nàng rốt cuộc nàng có mục đích gì với mình. Đồng thời, lần trước ở trên giường an ủi lẫn nhau, làm cho Tần Thiên sinh ra chút tình ý với Triệu Chỉ Nhược. Lúc trước không có cảm giác với Triệu Chỉ Nhược, nhưng hiện tại nàng bỏ đi, hắn tự nhiên cảm thấy có chút mất mát.

- Em yên tâm đi, nàng sẽ không hại em đâu, cái này chị có thể đảm bảo. Nếu em muốn đi tìm nàng, chị có thể cho em địa chỉ của nàng, chị biết nàng đang ở chỗ nào.

- Nàng đang ở đâu?

Tần Thiên lập tức hỏi.

- Em đem thư nàng viết lật lại đằng sau, chắc chắn là có địa chỉ đó.

Tiêu Du nhìn Tần Thiên khẽ nói.

- Thư sao?

Tần Thiên lập tức đem phong thư trong túi áo lấy ra. Lật phía sau nhìn, quả nhiên có một địa chỉ.

- Nàng biết em sẽ tìm nàng, nên cố ý lưu lại sao?

Tần Thiên lầu bầu nói.

- Không phải, chị bắt nàng lưu lại đó, nàng cố ý muốn đi, chị sợ tên tiểu tử em hối hận, liền bắt nàng ở chỗ đó vài ngày, cho em một cơ hội. Em mau đi đi, buổi trưa nay, mười giờ thì nàng sẽ lên phi cơ, hiện tại là 8 giờ 5 rồi, mau đuổi theo đi, còn kịp đó.

- Ừm, em đi xe một chút, hai người từ từ ăn đi.

Tần Thiên thản nhiên nói. Ngay lập tức đứng dậy, đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, Tần Thiên thần sắc đại biến, khuôn mặt lo lắng trái ngược với vẻ bình tĩnh vừa rồi.

Tần Thiên lập tức hướng dưới lầu chạy đi. Mẹ nó, nơi này lại ở tít thành Tây, từ nhà hắn đi đến nhanh nhất cũng phải mất nửa giờ. Hơn nữa, bây giờ còn là giờ cao điểm, vạn nhất gặp phải kẹt xe, như vậy thảm cmnr.

- Tiêu Du, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?

Nhìn Tần Thiên rời đi, Lý Phỉ Nhi lập tức hỏi.

- Ha ha, Phỉ Nhi, chuyện là như vầy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện